Chương 180: Trò Chuyện
Đủ 200 KP mai mình bạo 10 chương các bạn nhaaa!!!!
---
Tuy bọn họ là người thành phố, nhưng mấy năm nay Tần Dĩ Dĩ đi theo cha mẹ sống ở vùng hoang dã, tính tình thay đổi hoàn toàn.
Tần Thành nhìn đứa con gái của mình mà thở dài, sau đó nói với Tần Đồng:
"Lát nữa ngươi ngồi trong thùng xe, trông coi em gái của ngươi, đừng để người khác bắt nạt nó. Lời ngươi nói với nó, nó còn có thể tuân theo, ta nói nó hoàn toàn không thèm nghe.”
"Được rồi.”
Tần Thành tiếp tục thở dài.
Ngồi trên xe, Khánh Trần phát hiện ra trong thùng xe phía sau chiếc pickup có một cái lồng sắt được che bằng vải bạt màu xanh, bên trong trống không.
Bên trong chiếc xe mình đang ngồi, có một ít bẫy thú, công cụ sửa xe, một ít đồ linh tinh.
Tiếng động cơ của chiếc pickup giống như ngựa hoang đang phi nhanh, nghe đầy uy lực.
Hắn lấy ra cái ghế gập trong ba lô đưa cho Lý Thúc Đồng, đối phương ngồi lên một cách tự nhiên.
Mặc cho chiếc pickup đi trên đường lắc lư như thế nào, Lý Thúc Đồng đều ngồi vững vàng.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ ôm đầu gối hỏi:
"Ông chú, ngươi thuộc cấp mấy, sao hai người lại dám đến vùng hoang dã này, còn dám đi về phía nam nữa chứ?"
Hiện tại, vị trí của bọn họ vẫn đang ở xung quanh thành phố.
Nơi này tập trung nhiều nhà máy sản xuất, quân đoàn số hai của liên bang đóng ở gần đó, thường sẽ gặp được các đội quân đi tuần tra nên không quá nguy hiểm.
Nhưng đi về phía nam một chút sẽ không giống vậy, cho dù không tới gần vùng cấm địa, đối với người thường mà nói ưcũng rất nguy hiểm.
Tối qua, Khánh Trần đã từng hỏi Lý Thúc Đồng: Có phải bên cạnh là một gia đình không?
Lý Thúc Đồng trả lời đúng.
Khánh Trần có chút khó hiểu, nơi hoang dã nguy hiểm như vậy, sao cả một gia đình phải cùng nhau đi, nhỡ đâu tất cả đều rơi vào nguy hiểm thì sao, không những thế, trong khu lều trại bên cạnh còn có phụ nữ không thể chiến đấu.
Lý Thúc Đồng trả lời: bọn họ ở trong thành phố bị ép đến không còn đường sống mới phải rời khỏi thành phố kiếm ăn.
Sở dĩ cả gia đình cùng đi chung, là vì trên một nơi nguy hiểm như vùng hoang dã này, người ngoài ai cũng không đáng tin.
Nếu một đội đến cắm trại ở nơi hoang vắng này, nửa đêm có người tỉnh dậy trộm xe đi mất, những người còn lại kia không khác gì chờ chết.
Người bị bỏ lại sẽ lập tức từ thợ săn, biến thành con mồi.
Thời đại này, đến người nhà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, huống chi là người ngoài?
Theo phán đoán của Lý Thúc Đồng, lão Tần Thành này chính là thủ lĩnh của đội, những người còn lại phần lớn là con của hắn, hoặc là cháu trai bên ngoại, cháu ruột của hắn.
Lúc này, Lý Thúc Đồng nhìn về phía Tần Dĩ Dĩ cười nói:
"Ngươi cảm thấy ta thuộc cấp bậc nào?”
Tần Dĩ Dĩ suy nghĩ:
"Cấp C.”
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
"Ta là cấp S.”
Tần Dĩ Dĩ bĩu môi:
"Không muốn nói thì thôi, nhỏ mọn.”
Theo thiếu nữ này, Lý Thúc Đồng đang cố tình nói qua loa.
Tần Thành ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì. Hắn nhìn con gái và Lý Thúc Đồng nói chuyện với nhau, trong lòng thầm lau mồ hôi.
Nhưng từ nhỏ con bé đã thông minh hơn người, có thể đoán được tâm ý qua lời nói và sắc mặt, con bé chắc cũng đã nhìn ra, trung niên này tính tình khá tốt.
Khi mọi người nói chuyện với nhau, Khành Trần ngồi một bên trên xe ôm máy đọc lật từng trang.
Tần Dĩ Dĩ liếc qua một cái, trên máy đọc kia đều là ảnh chụp cây cối, bên cạnh còn có chữ viết nho nhỏ.
Cái này là Lâm Tiểu Tiếu đưa cho Khánh Trần, thuận tiện cho việc hắn ghi nhớ tất cả các loại cây đã biết trên thế giới.
Có thể dùng làm thức ăn, một số dùng để lấy nước uống, một số dùng để điều trị vết thương ngoài da, có thể dùng để làm thuốc, một số khác lại dùng để đối phó tạm thời với chất độc, vô cùng kỳ lạ.
Khánh Trần học thuộc cái này vì muốn ứng phó với các tình huống khẩn cấp gặp phải khi đi dã ngoại sau này.
Đang cúi đầu xem máy đọc, một bàn tay nhỏ nhắn lọt vào tầm nhìn, trên tay cầm một quả táo đỏ.
Khánh Trần im lặng nhìn, trên tay có rất nhiều vết thương nhỏ, trên các đốt ngón tay còn có vết chai, vừa nhìn liền biết đây là bàn tay phải làm việc quanh năm.
Tần Dĩ Dĩ nói:
"Này, cho ngươi.”
Nói xong, không đợi Khánh Trần từ chối đã trực tiếp nhét vào trong lòng hắn.
Tần Dĩ Dĩ nói tiếp:
"Lúc nãy có một vườn táo cách trại 30 km, không phải của nhà máy sản xuất, bình thường táo dại rất chua nhưng riêng vườn táo kia lại to và ngọt. Gia đình của ta đã đến đây hái táo trong ba năm rồi, ăn rất ngon, ngươi ăn thử xem.”
Trong trường hợp bình thường, cây ăn trái phải được bón phân trong thời kỳ đậu trái, phải cắt tỉa cành lá, như quýt đường, thân cây cần cắt tỉa để cho trái ngọt.
Vì thế, táo mọc trên núi hoang, táo dại bình thường đều nhỏ và chua vì không có người chăm sóc.