Chương 207: Ấm Áp
Trong mấy ngày tiếp theo, Khánh Trần thất bại vô số lần, sau đó hắn vẫn tiếp tục làm tiếp.
Hai bàn tay hắn đã bị cắt ra rất nhiều vết thương và vết chai, nhưng thiếu niên vẫn tập luyện không biết mệt mỏi.
Nhìn từ xa, vách thẳng đứng mấy ngày trước còn trắng bệch, mấy ngày trôi qua lại xuất hiện những vệt màu đỏ sậm, đó là máu trên tay thiếu niên.
Nếu không phải có thuốc đặc hiệu Giang Tuyết mang về, hai tay Khánh Trần cũng khống thể chịu nổi huấn luyện tay không leo núi cường độ cao như vậy.
Trong thời gian năm ngày, mỗi ngày Khánh Trần đều treo mình trên vách đá thẳng đứng. Nếu chịu không được thì nằm ngủ dưới chân vách đá, chờ Lý Đồng Vân mua đồ ăn cho hắn và Giang Tuyết, ăn no rồi lại tiếp tục huấn luyện.
Ngày mai là ngày mùng 8 tháng 10, sắp khai giảng nhưng Khánh Trần cảm thấy huấn luyện còn chưa đủ.
Nếu như không phải lo lắng xin phép nghỉ học sẽ làm người khác nghi ngờ, hắn sẽ còn ở lại núi Lão Quân thêm hai ngày, đến khi thời gian đếm ngược về không.
Giang Tuyết hỏi Khánh Trần:
"Sao muốn tập tay không leo núi."
Khánh Trần chỉ trả lời:
"Vì chỉ cần trèo qua một ngọn núi cao, tương lai sẽ thay đổi."
Trèo qua ngọn núi cao đầu tiên chính là lúc Khánh Trần phải đối mặt với Sinh Tử Quan thứ nhất.
Giang Tuyết không có hỏi thêm gì nữa.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần Khánh Trần cảm thấy việc đó cần thiết, nàng hoàn toàn ủng hộ.
Mỗi ngày huấn luyện xong, nàng sẽ chuẩn bị chu đáo băng gạc và cồn, xử xí vết thương trên tay Khánh Trần, chọc vỡ từng nốt phồng rộp, xử lí sạch sẽ đất đá bám vào miệng vết thương rồi thoa thuốc cho hắn.
Tác dụng của thuốc là 6 giờ, 12 giờ đêm Khánh Trần còn phải đúng giờ thay thuốc.
Đêm thứ năm, trong lúc mọi người đang ngủ, Lý Đồng Vân phát hiện mẹ mình trằn trọc trên giường không ngủ được, trông có vẻ rất đau đớn.
Nàng đột nhiên xốc lên vạt áo của Giang Tuyết, phát hiện chỗ dây thừng buộc trên eo của mẹ mình đã bị xiết mạnh làm cho bầm tím, có nhiều chỗ còn bị xước da, có chỗ còn đang rướm máu.
Đây là do những lần Khánh Trần ngã xuống, phần eo của nàng bị xiết gây nên.
Lý Đồng Vân đau lòng nói:
"Mẹ, ngươi có đau không? Mấy ngày nay sao ngươi không nói với chúng ta!"
Giang Tuyết cười cười:
"Không có chuyện gì đâu Tiểu Vân."
"Thuốc đặc hiệu ngươi mang về từ thế giới trong vẫn còn lại một chút ở chỗ Khánh Trần ca, ta đi lấy bôi cho ngươi."
Lý Đồng Vân định đi lấy thuốc.
Giang Tuyết ngăn lại nàng nói:
"Không được, hôm nay trên tay hắn lại có vết thương mới, trên người cũng bị trầy da. Ban đêm hắn còn phải đổi thuốc một lần nữa. Thuốc mẹ mang về chỉ còn lại một chút, chỉ đủ cho một người dùng, lúc này chúng ta tuyệt đối không được làm phiền đến hắn, biết không?"
Vành mắt Lý Đồng Vân hồng hồng:
"Nhưng ngươi cũng bị thương, nhìn có vẻ rất đau."
"Mẹ biết phải làm sao."
Giang Tuyết cười nói:
"Vết thương nhỏ như vậy cũng không đau, với lại ta xuyên đến thế giới trong sẽ không có nguy hiểm gì. Khánh Trần ca của ngươi rất khó khăn, hắn đã chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ chỉ có chúng ta có thể giúp hắn."
Lý Đồng Vân lại không quan tâm nhiều như vậy:
"Ta cũng rất đau lòng cho Khánh Trần ca, nhưng nếu hắn biết việc này sẽ không đồng ý đâu."
Nói xong, nàng liền chuẩn bị nhảy xuống giường đi nói cho Khánh Trần chuyện này, Giang Tuyết kéo cánh tay nàng lại.
Giang Tuyết nghiêm túc nói:
"Tuyệt đối đừng nói chuyện này với Khánh Trần ca của ngươi, được không? Nếu hắn biết mẹ cũng bị thương, chắc chắn sẽ không đồng ý bôi thuốc."
Giang Tuyết im lặng một chút rồi nói:
"Chúng ta có thể làm chút gì cho Khánh Trần ca của ngươi là tốt lắm rồi, không thể để hắn gánh chịu tất cả được, đúng không?"
"Ừ."
Lý Đồng Vân cuối cùng cũng không đi nữa.
Hai người không biết, bên ngoài căn phòng, Khánh Trần im lặng đứng rất lâu, hắn vốn đến để thương lượng đường về sáng mai, kết quả lại nghe được cuộc đối thoại này.
Ngôi nhà nhỏ này cách âm cũng không tốt lắm.
Khánh Trần đứng lẳng lặng, hắn bỗng nhiên có cảm giác có người để hắn sống nương tựa trong thế giới mênh mông này.
Đây là cảm giác ấm áp đã lâu hắn không có được.