Chương 209: Bán Nhà
🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Sau chuyến trở về lần này, Hà Tiểu Tiểu không công bố bất kì tin tưc gì cả, chỉ đăng lên một video ngắn biểu thị số liệu việc thành lập cứ điểm đã hoàn thành, nhóm chat của người du hành thời gian sắp được ra mắt.
Đến lúc đó, muốn vào được nhóm chat này, cần phải đưa ra bằng chứng chứng minh. Phải được bọn họ xác nhận là người du hành thời gian mới có thể tham gia nhóm.
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"A, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đâu?"
Nam Canh Thần nhỏ giọng nói:
"Trần ca ngươi còn không biết sao, nghe nói Vương Vân chết rồi, Bạch Uyển Nhi cũng chuyển trường rồi."
Khánh Trần làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Chết rồi?!"
"Ừ, Trương Thiên Chân ở lớp bên cạnh nói, Vương Vân bị người ở thế giới trong giết."
Nam Canh Thần nói:
"Còn có người nói Vương gia sẽ nghĩ biện pháp báo thù. Trần ca, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào là ngươi đánh gãy hai chân của nàng. Ta sẽ giữ bí mật này đến lúc chết, sẽ coi nó quan trọng hơn bí mật của ta!"
"Sao Bạch Uyển Nhi lại chuyển trường thế?"
Khánh Trần hỏi.
"Trần ca, ngươi không đọc tin nhắn trong nhóm sao, nàng còn chào tạm biệt mọi người trong nhóm mà."
Nam Canh Thần nói:
"Có thể là việc bạn thân chết là một đả kích quá lớn đối với nàng. Về sau, Bạch Uyển Nhi không chỉ rời khỏi nhóm, thậm chí còn hủy kết bạn với tất cả các bạn học trong lớp."
Khánh Trần nghĩ thầm, học sinh cấp ba bình thường đối mặt với chuyện lớn như vậy, không thể nào coi như không có chuyện gì được.
Mấy ngày nay hắn luôn chăm chỉ huấn luyện, nên không chú ý đến những chuyện xảy ra trong lớp.
Nhưng chuyện Khánh Trần cảm thấy kì lạ là, hắn lật lại những tin tức trước đó, không phát hiện có tin nào liên quan đến việc Lý Thúc Đồng biến mất khỏi ngục giam số 18.
Chẳng lẽ đến bây giờ còn không có ai phát hiện không thấy Lý Thúc Đồng sao? Hay là, mặc dù có người biết nhưng vì tránh bị lộ thân phận cho nên không nói?
Lần này trở về, không có ai lộ ra tin tức gì, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn đang ở bệnh viện, Bạch Uyển Nhi vừa mới chuyển trường, bây giờ hắn không biết phải làm gì cả.
Giữa tiết thứ nhất của buổi chiều, Giang Tuyết bỗng nhiên nhắn tin vào Wechat của Khánh Trần:
"Tiểu Trần, mau trở về đi, có môi giới dẫn người đến xem nhà ngươi. Môi giới này còn có chìa khoá nhà ngươi, ta hỏi bọn hắn làm gì, đối phương nói là chủ nhà đang rao bán. Có vẻ như cha ngươi từng trở về, bây giờ đã rời đi."
Khánh Trần hơi sửng sốt, tính toán thời gian, cha hắn, Khánh Quốc Trung đã được thả ra rồi.
Hắn không học nữa mà đi về nhà luôn.
…
Khánh Trần phi như bay về nhà, lúc leo tường đi ra ngoài, vết thương trên tay còn chưa lành hẳn lại bị đinh sắt trên lan can rạch ra một vết thương mới.
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, hắn không nghĩ tới việc đầu tiên sau khi cha mình ra tù lại là bán nhà.
Khi hắn chạy về nhà, chỉ nghe thấy một tên môi giới ở trong nhà:
"Mấy vị đừng nhìn phòng này vừa cũ vừa bé, nó thuộc khu nhà học vấn cao. Nếu đứa trẻ nào có hộ khẩu ở đây liền có thể học ở trường quốc tế nổi tiếng ở Lạc thành. Với lại nơi này rất gần Lạc Ngoại, con của ngài chỉ cần đi bộ năm phút liền có thể đến trường."
"Nếu ở xa, ngài cũng không tiện đưa đón hắn, đi xe đạp không an toàn. Mặt khác, mỗi ngày con của ngài có thể ngủ thêm 40 phút đồng hồ, như vậy không phải rất tốt sao."
Trong phòng có sáu người đang xem nhà, có vẻ là ba cặp vợ chồng, đều nhắm vào hộ khẩu khu này mà đến.
Nhưng vào lúc này, môi giới lại nói:
"Với lại chủ nhà cũng đã nói, con của hắn còn đạt điểm cao nhất trong kì thi cấp ba ở Lạc thành, đây cũng chính là chỗ ở cũ của hắn."
Khánh Trần:
"..."
Nói thật, hắn còn không nghĩ đến điểm thi cấp ba của mình, lại còn có thể làm tăng giá trị của ngôi nhà này lên.
Khánh Trần lạnh lùng mở miệng nói:
"Ai bảo các ngươi đến xem nhà này? Cái nhà này không bán!"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
Môi giới bất động sản chần chờ một chút:
"Ngươi là ai?"
Khánh Trần lời ít mà ý nhiều trả lời:
"Người ngươi vừa nhắc đến đấy."
Môi giới:
"..."
Mấy cặp đôi trung niên đến xem phòng, theo bản năng nhìn về phía một tấm hình treo trên tường, tấm hình đó rõ ràng ảnh lưu niệm lúc Khánh Trần lên nhận giải.
Lúc đó Lạc thành còn thưởng cho hắn 5000 NDT, đương nhiên, chỗ tiền đó đều bị Khánh Quốc Trung đem đi cá cược hết.
Môi giới do dự nói:
"Phòng này đã bị Khánh Quốc Trung tiên sinh ủy thác cho chúng ta. Với lại chúng ta cũng đã kiểm tra chứng nhận bất động sản, người đứng tên tài sản là hắn, không thể sai được. Mà chìa khoá cũng là hắn đưa cho ta, vừa rồi hắn đã quay lại đây. Như vậy đi, ta gọi điện thoại cho Khánh Quốc Trung tiên sinh xác nhận một chút."
---
Cha không thương, Khánh Trần chỉ còn mẹ ở bên hắn. Nhưng sự thật liệu có đúng như thế? Mời các bạn đón xem ở các chương sau!