Chương 240: Ám Sát
Tào Nguy nói xong liền đi ra đằng sau đội ngũ.
Tào Nguy của tập đoàn quân số 2 Liên Bang cũng được coi là một cái tên khá nổi tiếng, mới còn trẻ mà đã đạt đến cấp C.
Trong các cuộc thi đấu của tập đoàn quân, Tào Nguy đứng đầu hai quân, hắn cũng đứng đầu trong cả thực chiến lẫn diễn tập.
Số huy chương quân công sau 17 lần tiêu diệt hoang dã có thể treo đầy trước ngực.
Quân hàm cũng lên tới thiếu tá, thẳng tới mây xanh.
Nhưng hai năm trước Tào Nguy bỗng nhiên say rượu gây sự trong lúc diễn tập, thế là bị quân đội kỷ luật, phái xuống làm một sĩ quan phụ tá trong đại đội.
Lúc ấy có rất nhiều người đều nghĩ tại sao Tào Nguy xuất sắc lại phạm phải sai lẩm lúc tương lai đang xán lạn như vậy chứ?
Hơn nữa, Tào Nguy vẫn luôn là dòng chính của dòng thứ bốn Khánh thị, mà Khánh thị lại có phe phái quyền hành lớn nhất trong tập đoàn quân số 2 Liên Bang, vì sao không ai bảo vệ hắn?
Mãi đến hai tuần sau, Khánh Hoài tốt nghiệp trường quân đội Hoả Chủng, nhận chức lãnh đạo trong đội dã chiến của Tào Nguy.
Lúc này mọi người mới hiểu được, hoá ra tất cả đều là chuẩn bị cho Khánh Hoài.
Bao gồm cả những binh sĩ trong đội dã chiến này đều là dòng chính của Khánh thị, được Khánh thị dùng đủ mọi cách để điều đến đội dã chiến.
Tào Nguy và các binh sĩ không hề oán giận, bọn họ biết rất rõ một điều: Bây giờ dòng thứ bốn là một trong những phe phái có ảnh hưởng lớn nhất trong Khánh thị, Khánh Hoài lại là người có tiềm lực nhất của dòng thứ bốn.
Dù bây giờ mọi người vẫn còn khá vất vả, vẫn bị người bên ngoài chỉ trích.
Nhưng chỉ cần còn sống sót sau trận chiến ảnh tử, cơ hội thăng quan tiến chức sẽ ở trong tầm tay của bọn họ.
Nếu một ngày Khánh Hoài trở thành chủ nhà Khánh thị, sự mất mát ngắn ngủi này sẽ không còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, ít nhất Khánh Hoài còn gọi hắn một tiếng anh Tào Nguy.
Con cháu tinh nhuệ của tập đoàn cũng không ngang ngược khó ở chung như trong tưởng tượng.
Lúc này, hơn một trăm tên binh sĩ đứng lặng yên, sau khi nhận được mệnh lệnh của Tào Nguy, tất cả mọi người đều lấy một cái túi zip từ trong bọc hành lý ra, giải quyết vấn đề sinh lý của mình tại chỗ.
Vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc, ổn định, cánh tay rắn chắc khống chế tình hình, không cho nước tiểu bắn tung tóe ra khỏi túi zip.
Mấy phút sau, tất cả mọi người đều buộc chặt túi zip lại hai lần, sau đó từng tổ tác chiến thu dọn lại, vùi vào trong rừng cây.
Trong quá trình này, không có một ai nói chuyện, không có một ai bàn luận.
Lúc Tào Nguy ra lệnh cũng nói cực kì chậm rãi, bọn họ phải suy nghĩ trước rồi mới được mở miệng.
Trước khi nói một câu đều phải nghĩ lại xem mình có thể nói sai cái gì hay không.
Những người này không cầm súng ống, đều chuẩn bị sẵn túi zip.
Chứng tỏ trước khi bọn họ đi vào khu vực cấm kị đã biết rõ một ít quy tắc.
Vào lúc vừa mới chôn xong, bỗng nhiên có tiếng xào xạc dày đặc truyền ra từ bên trong nội địa khu vực cấm kị, giống như là có kẻ săn mồi đang lặng lẽ tới gần.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh, nhưng không phát hiện ra gì cả.
"Trạng thái chiến đấu.”
Tào Nguy lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt của một binh lính bỗng nhiên tím xanh, hắn cố gắng phát ra tiếng:
“Cứu ta.”
Những binh lính khác nhìn về phía hắn nhưng không biết có chuyện gì.
Tên lính này chậm rãi ngã xuống đất, đôi mắt đỏ như thấm máu.
Không có người nào dám tới gần, chỉ có Tào Nguy chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, dùng một con dao găm cạy miệng của binh sĩ này ra, bên trong khoang miệng và đầu lưỡi đã nát rữa hết.
Hắn lại cắt ống quần của đối phương ra.
Chân của binh sĩ này đã biến thành màu đen, miệng vết thương mưng mủ thành một bãi nước đặc máu thịt be bét, cứ như bị axit sunfuric ăn mòn vậy.
Tào Nguy chăm chú quan sát:
“Đây là...”
Hắn còn chưa nói xong, lại một tên lính khác ở cách đó không xa ngã xuống đất với triệu chứng y hệt, ngay sau đó, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã có hơn mười tên lính trúng chiêu!
Những binh lính khác muốn cứu người, nhưng đồng đội của bọn họ chết quá nhanh, muốn làm cái gì cũng không kịp nữa.
Có người nhìn về phía màn hình trong tay, đó là như máy quét hình bằng nhiệt ở trong đại não của chó robot, nhưng kì quái là ngay cả máy quét nhiệt cũng không phát hiện ra điều gì không bình thường.
Lúc này, không ai chết nữa
"Kiểm kê số người!”
Tào Nguy nén giận hỏi.
"Báo cáo trưởng quan, có 24 người tử vong... Trưởng quan, hàng 6 đã chết hết!”
Một tổ có 8 người, một hàng có ba tổ, tổng cộng là 24 người.
"Không tốt.”
Tào Nguy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Hoài.
Khánh Hoài lạnh lùng nói:
“Có người đang lợi dụng quy tắc để ám sát chúng ta, bên trong khu vực cấm kị số 002 còn những người khác nữa!”
Nói rồi, Khánh Hoài liền đi về hướng lúc bọn họ đến với tốc độ cực nhanh.