Chương 270: Truy Đuổi Đáng Sợ
Vừa rồi ngươi biến mất một lúc, là đi nhặt lá cây sao?
Này... không cần nhặt nhiều vậy chứ!
Dù thực lực đối phương thấp, lực sát thương của Thu Diệp Đao không mạnh, không cách nào gây ra vết thương trí mạng cho hắn nhưng vấn đề là nhiều quá!
Một xấp lá cây, ít nhất cũng phải trên trăm chiếc!
Lại thấy Khánh Trần chạy vượt qua hắn, bỗng rút một chiếc lá ra, nhẹ nhàng lắc cổ tay ném ra ngoài.
Khánh Hoài vô thức muốn tránh nhưng rất nhanh hắn phát hiện chiếc lá kia không biến thành đao, chỉ nhẹ nhàng bay lên, như đang vung tiền giấy vậy!
Khánh Hoài đen mặt, ngươi ném Thu Diệp Đao thì thôi, hù người ta làm gì?
Trên thực tế, bây giờ Khánh Trần vừa mới lên cấp Kỵ Sĩ, chút khí kia có thể ném ra bốn năm chiếc Thu Diệp Đao. Nhưng thực lực hắn cách nhau quá xa Khánh Hoài, dù năm chiếc trúng đích cũng không thể giết đối phương.
Huống chi rất khó để năm chiếc cùng trúng đích.
Vết thương trên người đối phương ngày càng nghiêm trọng, nhưng dù sao cấp C vẫn là cấp C.
Cho nên biện pháp tốt nhất là vừa thật vừa giả, dùng cái giá thấp nhất để tạo ra ảnh hưởng lớn nhất.
Thỉnh thoảng Khánh Trần lại ném ra một chiếc lá cây, một giây trước chiếc lá còn bay thẳng ra, một giây sau đã bay lệch xoay bảy tám vòng.
Khánh Hoài không thể không tránh!
Mà né sẽ khiến tốc độ của hắn giảm đi!
Lúc này, Khánh Hoài tức đến mức đau đầu lẫn mắt, hắn đã phải cố hết sức chống chống lại quy tắc, còn có tên này lại "vung tiền giấy" cho hắn!
Hơn nữa, hơn 20 lần vung lá mà chẳng lần nào là Thu Diệp Đao trong khi tốc độ hắn ngày càng chậm vì né tránh, mây đen đằng sau đã sắp kéo đến tận đỉnh đầu rồi!
CMN, quá khinh người.
Một giây sau, Khánh Hoài thấy thiếu niên lắc cổ tay, nhưng lần này hắn không tránh né, vì mây đen đằng sau đã đến quá gần, hắn không thể trốn nữa!
Vèo một tiếng, lá cây đâm vào người hắn.
Lần này là Thu Diệp đao thật.
"A!"
Khánh Hoài hít một hơi, cả người căng cứng.
Quá đau!
Cơ bắp ở eo là khó tăng lên nhất, nhất là sau lưng, hắn căn bản không thể dùng cơ thể của mình để kẹp lấy Thu Diệp Đao!
Cũng may thân xác cấp C của hắn khá mạnh, Thu Diệp Đao chỉ cắm vào 1 cm.
Nhưng Khánh Hoài biết, mục tiêu của thiếu niên kia không phải dùng Thu Diệp Đao giết mình, mà muốn giảm tốc độ của mình!
Ý chí của hắn cũng không mạnh đến mức trúng một đao mà vẫn thản nhiên được. Trong nháy mắt cơ thể hắn vô thức căng ra, đám mây đen sau lưng đã bay đến đỉnh đầu, lao xuống dưới!
Thời gian dần trôi, độc trùng đi theo Khánh Hoài ngày càng nhiều, mây đen ban đầu chỉ một nhúm nhỏ nay nhìn như một đám mây giông to lớn, cực kì khủng bố.
Khánh Hoài nghe tiếng ầm ầm đang không ngừng tới gần phía sau thì da đầu tê dại, hắn cảm thấy bản thân đã thu hút hết tất cả độc trùng ở biên giới cấm địa đến đây!
Hắn bỗng xoay người, cơ bắp ở đùi, bắp chân, bàn chân nổ vang như máy móc bốc cháy!
Đây là tiềm năng cuối cùng trên cơ thể của một cao thủ cấp C!
Thậm chí hắn có thể cảm nhận được lớp mỡ vốn không nhiều trên người mình đang run rẩy, sau đó chuyển hóa thành nhiên liệu cho cơ thể!
Nhảy lên phía trước!
Cả người Khánh Hoài như tên rời cung, trong chớp mắt đã thoát khỏi phạm vi bầy sâu lao xuống.
Nhưng Khánh Trần chỉ chờ đến lúc này.
Hắn vẫn luôn đi song song trong rừng cây bình tĩnh giống như mặt hồ không gợn sóng, nước hồ trong veo thấy đáy.
Lúc thế nhảy lên của Khánh Hoài sắp yếu đi.
Khánh Trần vung mấy chục chiếc lá trong tay trái lên bầu trời, lá rụng đầy trời cứ như đang tiễn đưa Khánh Hoài, cũng cản trở tầm mắt Khánh Hoài nhìn về phía hắn.
Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên phát lực tay phải vẫn luôn đặt sau lưng, lần lượt ném ba chiếc Thu Diệp Đao
như sấm đánh ra!
Ở tầm mắt Khánh Hoài, ba chiếc Thu Diệp Đao bay ra từ kẽ hở của đám lá, nhắm vào ba chỗ hiểm yếu trên người hắn.
Trái tim, lá lách, lồng ngực!
Khánh Hoài trên không trung thay đổi sức mạnh ở eo, quay người, hắn muốn lấy cơ bắp phần lưng dày rộng để chặn Thu Diệp Đao lần nữa.
Nhưng trong nháy mắt hắn đưa lưng về phía Khánh Trần, Khánh Trần lại lấy một chiếc lá từ trong mái tóc hơi dài, ném về phía động mạch cổ của Khánh Hoài!
Đây là kết quả Khánh Trần muốn thấy.
Mẹ Diệp từng nói, nếu không cân nhắc đến nhân tố bên ngoài, như vậy động mạch chủ ở cổ chính là nơi yếu ớt nhất của con người: Nó lộ ra ngoài, chỉ được một lớp da rất mỏng bao lấy.
Một khi đâm xuyên, đại não sẽ khô cạn trong vài giây vì thiếu dưỡng khí.
Kẻ địch bình thường đều có ý thức bảo vệ chỗ đó, nhưng nếu có một ngày ngươi mạnh hơn, sẽ có thể học được cách khiến đối phương đưa điểm yếu đến trước mặt ngươi.
Thời gian như chậm lại.
Không, thời gian không có khả năng chậm lại thật.
Mà là khi Khánh Trần ném Thu Diệp Đao ra, mây đen vốn đang đuổi theo Khánh Hoài đột nhiên dừng lại, chậm rãi tản đi.