Chương 272: Cấp Bậc Hiện Tại
Sau một lúc, Khánh Hoài mở to hai mắt, không phải hắn cũng là một bước trong kế hoạch của đối phương sao, Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần đi vào cấm địa số 002, mục tiêu từ đầu đến cuối đều là hắn.
Sau chuyện này, vòng thứ nhất cuộc chiến giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử vừa mới bắt đầu, nhánh thứ tư đã bị loại khỏi cuộc chơi!
Khánh Hoài dùng chút sức lực cuối cùng để cười, hắn rất muốn biết khi những người dự bị khác phát hiện ra Khánh Trần, họ sẽ có biểu cảm gì.
Không thể chỉ có hắn bị lừa được.
Máu của hắn đã chảy thành từng vũng ở bên cạnh, trong giây phút hấp hối cuối cùng, thiếu niên ngồi xổm ở phương xa bỗng nói:
"Trước khi chết, Tào Nguy còn phản kích giống như một mãnh hổ bị dồn vào đường cùng, nhưng ngươi căn bản không nghĩ đến chuyện liều chết đánh cược một lần cuối cùng, cho nên ta nói ngươi không bằng hắn."
Thiếu niên kia ngồi xổm ở đó, giọng điệu rất bình tĩnh, giống như đang nói một câu kết luận rất bình thường.
Dáng vẻ tươi cười của Khánh Hoài cứng lại trong nháy mắt, sau đó hắn chết.
Giết người, tru tâm.
Nhưng Khánh Trần nói cũng không sai, vốn hắn nghĩ Khánh Hoài mới là kẻ địch cuối cùng khó giải quyết nhất, nhưng trên thực tế, sau khi giết chết Tào Nguy, hắn mới hiểu được, đáng sợ nhất là những kẻ liều chết chém giết đến giây phút cuối cùng, những kẻ phấn đấu đi lên từ tầng chót đi lên.
Vì họ không có đường lui, cũng chưa lui lại bao giờ.
Thời gian đếm ngược 00:30:00, sắp đến lúc phải trở về rồi.
Khánh Trần cúi đầu nhìn Con Rối Giật Dây tren cổ tay.
Lần đuổi giết Khánh Hoài này, Con Rối Giật Dây chiếm công đầu, đồng thời, cũng giúp Khánh Trần biết được vật cấm kỵ mạnh thế nào.
Hắn săn giết năm tên binh lính liên bang đầu tiên, hiến tế linh hồn năm người kia.
Khánh Trần trơ mắt nhìn thi thể của năm người biến thành bụi phấn, gió thổi qua liền bay đi.
Hiến tế thật sự rất đáng sợ, vượt quá sức tưởng tượng của hắn: Một sinh mệnh từ máu thịt tươi sống đến khi trở thành cát bụi, thời gian vẻn vẹn chỉ mất năm giây.
Khó trách sư phụ đã từng nói, trong mắt mọi người, Con Rối Giật Dây vô cùng độc ác.
Sau khi hiến tế, sợi tơ của Con Rối Giật Dây từ màu đỏ chuyển sang trong suốt, bây giờ đang quấn ở trên cổ tay Khánh Trần, nếu không nhìn kĩ dưới ánh sáng thì khó mà phát hiện được.
Khánh Trần giết binh sĩ xong, hắn dùng 30 phút mới thẩm vấn tên Vương Cường.
Sau đó hắn đã thấy tận mắt sự đáng sợ của Con Rối Giật Dây.
Khi đầu bên kia của sợi tơ quấn trên cổ tay của Vương Cường, tựa như Khánh Trần bỗng nhiên biến thành ngón tay, cánh tay, đại não của người sống sờ sờ kia, con rối sẽ nghiêm ngặt nghe theo ý muốn của kí chủ, chấp hành tất cả mọi sai bảo.
Không có sai lầm, không có trì hoãn, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu
Trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc, Khánh Trần nói về phía rừng cây:
"Sư phụ, ngài có ở gần đây không?"
"Khụ khụ, ở đây ở đây ."
Lý Thúc Đồng đi ra:
"Có vấn đề gì muốn hỏi sao?"
"Cấp bậc hiện tại của ta là gì?"
Khánh Trần nghi hoặc.
"Cấp E. "
Lý Thúc Đồng nói.
" Không phải ngài nói, sau khi vượt qua hạng thứ nhất của Sinh Tử Quan, sẽ đạt cấp F sao?"
Khánh Trần lại hỏi một câu.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, mọi bộ phận trên thân thể của ngươi bây giờ đều là cấp E, đương nhiên ngươi là cấp E."
Lý Thúc Đồng thở dài nói:
"Rất nhiều quy luật của Kỵ Sĩ đều bị ngươi phá vỡ."
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, thì ra là thế.
Lý Thúc Đồng cười hỏi:
"Thế nào, ta phát hiện sau khi ngươi giết Tào Nguy, trong quá trình giết Khánh Hoài đã thành thạo điêu luyện hơn nhiều, một tên cấp E giết hai kẻ cấp C, có cảm giác gì?"
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Rất nhẹ nhàng, so với trong tưởng tượng còn nhẹ nhàng hơn. Giống như những gì ta đã nói với sư phụ vậy, Tào Nguy mới là mãnh hổ, Khánh Hoài chỉ là một con sói có bộ lông xinh đẹp mà thôi."
"Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ. "
Lý Thúc Đồng nhìn học trò nhà mình nghiêm túc nói:
"Lần này ngươi chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, ưu thế sân nhà của cấm địa số 002 bị ngươi lợi dụng và phát huy vô cùng tinh tế, còn một đám lão già giúp ngươi. Sau khi đi ra ngoài, nếu gặp cấp C phải thật cẩn thận. Đương nhiên, ngươi đã rất cẩn thận, từ đầu đến cuối không cho bọn họ cơ hội phản kích, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi."
Khánh Trần thành thật gật đầu, một chút cảm xúc kiêu ngạo cũng không có:
"Ta đã nhớ kỹ, sư phụ."
Lý Thúc Đồng cười, nhỏ giọng nói:
"Ừ, đám lão già kia nhìn thấy ngươi vượt cấp giết người nhất định vô cùng vui vẻ, nhớ kỹ nếu sau này lại đến hoang dã, không có việc gì thì có thể đi dạo một vòng ở cấm địa số 002, lừa gạt lấy hết bảo bối trong tay bọn họ..."