Chương 281: Chính Là Ngươi
Đương nhiên, đầu tiên là không được để lộ thân phận người du hành thời gian của cô bé mới được.
Khánh Trần tạm thời nhịn xuống, hắn hỏi:
"Ngươi ở khu vực cấm kị thế nào? Có an toàn không?”
Nam Canh Thần nhớ lại buổi thẩm vấn hơi ghê người kia:
"Bây giờ chúng ta chỉ biết mấy quy tắc là không thể đi vệ sinh lung tung, không thể hát theo người khác, không thể giết người, không thể nói bậy... Trần ca, nhất định ngươi biết rất nhiều quy tắc, có thể nói với ta được không?”
Khánh Trần lắc đầu:
"Không thể, nếu là khu vực cấm kị khác ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ta đã thề với sư phụ là sẽ giữ bí mật về quy tắc ở khu vực cấm kị số 002. Có điều sư phụ đã nói, ngươi chỉ cần theo sát Lý Y Nặc sẽ không có chuyện gì.”
Nam Canh Thần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Trần ca, bên trong khu vực cấm kị xảy ra rất nhiều chuyện, họ nói có một thiếu niên chỉ bằng vào sức một mình đã giết cả một đội dã chiến. Nhưng mà ta cảm thấy những người kia cũng không đáng đồng tình, dù sao họ dùng người sống để thử nghiệm quy tắc.”
"Ừm.”
Khánh Trần bình tĩnh đáp lại.
"Còn nữa, bọn họ nói có một cao thủ cấp C đuổi giết thiếu niên nhưng không trở về.”
"Ừm.”
"Còn nữa còn nữa, thiếu niên kia khiến Khánh Hoài chạy mất dép, trước kia Lý Y Nặc từng nói Khánh Hoài là một trong những người cạnh tranh mạnh nhất của trận chiến ảnh tử, được kì vọng rất cao, tương lai cực kì xán lạn. Kết quả vẫn bị thiếu niên kia chơi một vố.”
Khánh Trần cười nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
"Trần ca.”
Nam Canh Thần bỗng nhiên nhìn Khánh Trần:
"Thiếu niên mà bọn họ nhắc đến là ngươi đúng không, ngươi mới là đồ đệ của Lý Thúc Đồng.”
Khánh Trần cười:
"Là sao?”
"Từ khi ta biết Lý Y Nặc, nàng thường nói giấc mơ của mình là trở thành một Kỵ Sĩ, người kính nể nhất chính là thất thúc Lý Thúc Đồng của nàng.”
Nam Canh Thần nói:
"Nàng rất ít tôn kính ai, nhưng nàng lại gọi sư phụ ngươi là ngài. Còn nói khi còn bé ông từng bế nàng, có thể để nàng tôn kính như thế, lại là người lợi hại như vậy, ta nghĩ rồi, chỉ có thể nghĩ đến Lý Thúc Đồng thôi.”
"Như thế vẫn chưa đủ để chèo chống suy đoán của ngươi, ta cảm thấy chắc chắn Lý Y Nặc không chỉ tôn kính mỗi mình Lý Thúc Đồng.”
Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần gãi đầu một cái:
"Đêm hôm ấy ở núi Lão Quân, Lưu Đức Trụ nói tay chân của hắn ở gần đây, sau đó Trần ca liền xuất hiện, giết chết tất cả côn đồ. Ta luôn cảm thấy, người tham sống sợ chết như Lưu Đức Trụ, dựa vào gì mà lại trở thành tâm phúc bên cạnh Lý Thúc Đồng, còn có thể chỉ huy ngươi. Kết quả về sau ta nghĩ kĩ, nếu hai ngươi trao đổi thân phận, ta lại cảm thấy tất cả đều hợp lý. Ta cũng không có logic và chứng cứ gì, dù sao chỉ là trực giác.”
Khánh Trần vui vẻ, hắn còn tưởng rằng với đầu óc của Nam Canh Thần sẽ xem nhẹ chuyện đêm đó ở núi Lão Quân chứ, không nghĩ rằng đối phương vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
"Ta đoán đúng không Trần ca? Sư phụ của ngươi chính là Lý Thúc Đồng?"
Nam Canh Thần hỏi:
"Ngươi yên tâm, lúc trước vì cứu ta nên ngươi mới bị lộ, dù Nam Canh Thần ta phải bỏ mạng cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài!”
Trên sân thượng, gió thu vốn đang gào thét đột nhiên ngừng lại, thế giới cũng đột nhiên yên tĩnh, giống như chờ một câu trả lời.
"Ừm, sư phụ của ta chính là Lý Thúc Đồng.”
...
Trên sân thượng trong trường ban đêm.
Một bí mật bỗng nhiên được vạch trần.
Nam Canh Thần hưng phấn hẳn lên:
"Ta nói rồi, Lưu Đức Trụ dựa vào cái gì mà chỉ huy ngươi, ngươi thông minh như thế thì sao có thể làm đàn em cho loại người này được! Hơn nữa, người như ngươi đến thế giới trong chắc chắn sẽ cực kì lợi hại, sao có thể chỉ là một thợ săn hoang dã bình thường được!”
Khánh Trần quay đầu nhìn người bạn cùng bàn khoa tay múa chân.
Mà Nam Canh Thần vui vẻ như vậy cũng vì mình có cuộc sống tương lai xán lạn ở thế giới trong.
Có rất nhiều người không hiểu được tình bạn thuần khiết nhất thời còn học sinh, mãi đến khi mọi người ra trường, đi vào trong xã hội lòng người hiểm ác mới có thể ý thức được, hoá ra trước đây mình từng có được thứ quý giá trên đời này là tình bạn.
Bạn bè sẽ vui vẻ vì ngươi, liều mạng vì ngươi, cùng đuổi theo gió với ngươi, cùng nằm mơ với ngươi ở độ tuổi không hề có chút kiêng dè nào.
Không có cái gì đẹp hơn đây cả.
"Trần ca, ngươi đã trở thành Kỵ Sĩ rồi sao?”
"Ừm.”
"Trần ca, ngươi có thể khống chế được binh sĩ tên là Vương Cường, ép Khánh Hoài khởi động quy tắc, quá ngầu luôn! Ngươi khống chế hắn kiểu gì vậy? Được rồi được rồi đây là con át chủ bài của ngươi, ta không hỏi ta không hỏi!”
"Ừm.”
Khánh Trần ngồi ở mép sân thượng, một tay chống đầu nhìn về phía người bạn ngồi cùng bàn, gió đêm lại thổi lên nhưng không còn lạnh nữa.