Chương 292: Ương Ương
Trương Thiên Chân giải thích:
"Gia đình chúng ta có quen biết nên chúng ta đã quen nhau từ nhỏ. Nàng là nhân vật truyền kì trong trường cấp ba ở Hải thành. Các ngươi có từng xem một video...Nội dung là có một cô bé mười tuổi người ngoại quốc đang cầm súng nhắm bắn rừng cây, gọn gàng linh hoạt lắp súng, đổi hộp đạn, mỗi phát súng đều trúng hồng tâm... Lúc chúng ta còn bé đã từng ra nước ngoài săn bắn với bố mẹ, nàng còn hung hãn hơn so với cô bé kia..."
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn đã từng xem video kia, nhưng hắn không nghĩ tới trong nước cũng có cô gái hung hãn như thế.
Hồ Tiểu Ngưu bổ sung thêm:
"Lúc Ương Ương mười sáu tuổi đã từng điều khiển du thuyền vượt qua Ấn Độ Dương một mình, ở trên biển từng gặp phải cướp biển. Cha ta nói lần đó nàng dùng súng tự động giết ba tên cướp biển cách hơn một trăm mét, sau đó còn đánh lui hải tặc."
Hai người Khánh Trần và Nam Canh Thần quay ra nhìn nhau, đối với những học sinh ở thành phố nhỏ như bọn họ mà nói, sự tích này nghe như truyền thuyết vậy.
Lúc này, Ương Ương đi xuống từ trên bục giảng, nàng đứng trước bàn của Trương Thiên Chân, im lặng nhìn đối phương.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trương Thiên Chân sợ hãi thu dọn sách vở rồi đứng dậy, nhường vị trí cho nàng.
…
Trong mắt các bạn học, Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu vừa đẹp trai lại giàu có.
Lúc mọi người đến bệnh viện thăm họ có thể nhìn thấy cảnh hoành tráng như trên phim.
Vệ sĩ bảo vệ ngoài cửa vô cùng chuyên nghiệp, đội ngũ y bác sĩ chuyên phụ trách việc chữa bệnh của hai người cũng chuyên nghiệp nốt.
Tất cả những đãi ngộ này không phải chỉ cần giàu là được hưởng.
Nhưng mà chính những công tử này, mỗi khi bị Ương Ương bình tĩnh nhìn lại không thể giữ nổi khí thế lúc đầu nữa....
Trương Thiên Chân vừa thu dọn đồ đạc vừa nói thầm:
"Chỉ biết bắt nạt ta, sao ngươi không đi bắt nạt Tiểu Ngưu đi, bộ ta dễ bắt nạt lắm sao!"
Ương Ương liếc mắt nhìn hắn:
"Lại muốn bị đánh?"
Trương Thiên Chân lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật chuyển chỗ.
Từ nhỏ họ đã học trong trường tư nhân, nam sinh lúc nhỏ đều hay ngứa tay: Thích cầm bút chì chọc chọc phía sau lưng, thích kéo bím tóc đuôi ngựa của các bạn nữ.
Chỉ biết dùng mấy cách vụng về này để thu hút sự chú ý của các bạn nữ nhưng lại khiến bạn nữ cảm thấy rất phiền.
Nhưng mấy chuyện như thế này không bao giờ tồn tại trên người Ương Ương, vì khi cô nàng này ngứa tay sẽ tìm người đánh nhau.
Cô nàng ngồi xuống vị trí giữa Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu, Hồ Tiểu Ngưu nhỏ giọng hỏi:
"Ương Ương, ngươi có biết chuyện của Vương Vân không?"
"Có.”
Ương Ương gật đầu:
"Chuyện của các ngươi nổi tiếng như vậy, muốn không biết cũng không được. Nhưng chuyện này cũng không trách được người khác, thân thiết với những người có vấn đề, xảy ra vấn đề cũng là bình thường."
Tiếng chuông vào học vang lên, Hồ Tiểu Ngưu thở dài một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Khánh Trần và Nam Canh Thần quay sang nhìn nhau, họ phát hiện trong đám Hồ Tiểu Ngưu, có vẻ vị Ương Ương này có địa vị cực cao.
Nhưng, Khánh Trần nghĩ mãi không hiểu, tại sao đối phương lại ngồi cạnh mình.
Vì nhận ra hắn?
Ban đầu, rõ ràng cô nàng này không để ý đến hắn, ánh mắt chỉ lướt qua hắn một lượt, nhưng bây giờ thì khác.
Xem ra, ngay ban đầu đối phương không nhận ra hắn, nhưng giờ nhất định đã nghi ngờ gì đó.
Tiết thứ nhất tiết tiếng Anh, cô nàng tên là Ương Ương này không thèm ngẩng lên một lần, cứ tô tô vẽ vẽ cái gì đó.
Trong lúc sắp tan học, cô bỗng nhiên cầm một tờ giấy bí mật truyền cho Khánh Trần.
Hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân yên lặng chú ý đến, khi nhìn thấy động tác này đều ngây ngẩn cả người. Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Ương Ương viết tờ giấy nhỏ cho nam sinh? Hai người họ không nhìn nhầm chứ?
Theo ấn tượng của họ về cô nàng này, đối phương đánh Khánh Trần thì họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng họ tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến nàng sẽ đưa tờ giấy nhỏ!
Nếu để các học sinh trong trường cấp ba Hải thành biết việc này, họ chắc chắn cũng không tin đâu!
Trương Thiên Chân viết cho Hồ Tiểu Ngưu một tờ giấy nhỏ:
"Không phải Ương Ương vì bạn học Khánh Trần kia mà tới đấy chứ?"
Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:
"Theo quan sát của ta, nàng cũng không biết Khánh Trần, cũng không biết Khánh Trần ở chỗ này."
"Có phải là vì Khánh Trần khá đẹp trai nên mới truyền giấy cho hắn."
"Ngươi nói gì vậy, Ương Ương không phải đứa mê trai! Chắc chắn nàng có lý do của mình!"
Trong lúc hai thiếu gia đang nòi chuyện. Ở bên cạnh, Khánh Trần lặng yên nhìn tờ giấy trước mặt viết: Ta biết ngươi nhận ra ta.
Hắn nghĩ một lúc rồi viết lên tờ giấy: Bạn học, ngươi có ý gì.
Cô nàng bình tĩnh viết: Ta cũng nhận ra ngươi.
Thật bất ngờ.
Quả nhiên đối phương nhận ra hắn.
Cô nàng nghiêng mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm nửa mặt của Khánh Trần, chờ đợi câu trả lời của hắn.