Chương 342: Cô Gái Tóc Bạch Kim
Thời gian đếm ngược 72:00:00.
Thành phố số 18 khu thứ 6, ban đêm.
Một cô gái tóc bạch kim đeo tai nghe màu trắng dưới tiếng nhạc nghe êm đềm như suối chảy bước vào thang máy bằng pha lê của tòa nhà Lạc Thần.
Nàng đưa ngón tay mảnh khảnh lên bấm nút thang máy ở tầng 132, sau đó xoay người sang chuẩn bị ngắm cảnh đêm của thành phố bên ngoài lớp pha lê trong suốt khi thang máy đi lên.
Cô gái mang theo một chiếc túi đeo chéo, bên trong chứa tool đọc và đồ dùng cá nhân của nàng.
Trên túi có vài vết sờn rách, bạn bè luôn khuyên nàng nên thay cái mới nhưng nàng luôn trả lời rằng vì nàng thích họa tiết hình gấu trên túi nên không nỡ thay cái mới.
Nhưng thật ra là, nàng không nhận được một xu nào từ gia đình sau khi tốt nghiệp cấp hai, phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho lớp học thêm đắt đỏ, chỉ có làm như vậy nàng mới có hi vọng vào được một trường đại học tốt hơn.
Hơn nữa, vào đại học cũng chỉ là một khởi đầu mới. Phải biết, trừ phi nàng thi đỗ trường quân đội Hỏa Chủng hoặc trường quân đội Tây Bắc, nếu không nàng sẽ phải gánh chịu mức học phí đại học rất đắt đỏ.
Mỗi trường đại học đều có học bổng, nhưng vấn đề là nàng không có một lý lịch đẹp đủ giúp nàng đạt được học bổng.
Nghĩ đến đây, nàng cũng hơi hoang mang không biết rốt cuộc đâu mới là lối thoát cho cuộc đời mình.
Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay đã thò ra ngăn lại cửa thang máy.
Từ hình ảnh phản chiếu trên pha lê, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một thiếu niên bước vào thang máy, cả hai đều mặc bộ đồ thể thao màu trắng mới tinh và đội mũ lưỡi trai màu đen cũng mới tinh nốt.
Vành mũ quá thấp khiến cho cô gái tóc bạch kim không thể nhìn thấy khuôn mặt của hai người kia.
Sau khi hai người đi vào cũng không bấm nút thang máy, lẳng lặng đứng sau lưng cô gái, cả hai đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ pha lê của thang máy.
Nàng nhớ tới tin đồn hộ gia đình ở tầng 89 bị trộm đột nhập vào nhà, sau đó liền dần dần rút ngắn lại dây túi đeo vai của mình, móng tay sạch sẽ sờ vào trên thắt lưng.
Chỉ là, cô gái bí mật đánh giá cái bóng của đối phương, nàng luôn cảm thấy hai vị này cũng không giống là những thành viên câu lạc bộ không coi kỉ luật ra gì kia.
Ít nhất nàng chưa từng thấy thành viên nào của câu lạc bộ lại ăn mặc sạch sẽ như vậy.
Đúng rồi, ấn tượng đầu tiên của cô gái đối với hai vị này thực sự là rất sạch sẽ.
Thang máy đang nhanh chóng đi lên trên, cô gái cảm thấy màng nhĩ của mình hơi khó chịu, đó là do thang máy đi quá nhanh và tầng lầu quá cao, tựa như lúc máy bay cất cánh.
Lúc này, thang máy đã lên đến tầng 91, bên ngoài cửa sổ là những chiếc cầu vượt đan chéo nhau rất phức tạp ở chân trời, chúng nối tiếp các tòa nhà cao tầng với quảng trường trên trời.
Khi đèn đường sáng lên, những cây cầu vượt giống như một dải ngân hà lấp ló giữa thành phố.
Thiếu niên sau lưng nàng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
“Giao thông thành phố phức tạp như vậy, sẽ không bị lạc đường chứ?"
"Ta cũng không biết .”
Người đàn ông trung niên đáp:
“Trước kia mỗi khi sư phụ đi ra ngoài đều có lái xe."
Cô gái thầm bĩu môi, bây giờ là thời đại của xe tự động lái, ai nhàn rỗi không chuyện gì mà đi làm tài xế chứ.
Mặc dù những chiếc cầu vượt này khá phức tạp nhưng ngươi chỉ cần nói cho trí tuệ nhân tạo đang lái xe biết điểm đến của mình là được.
Tinh một tiếng, thang máy đã đến tầng 132.
Cô gái tóc bạch kim căng thẳng không dám nhúc nhích, nàng thấy người đàn ông trung niên và thanh niên trước tiên bước ra khỏi thang máy, sau đó đi thẳng vào sâu trong hành lang.
Sau đó, nàng i chậm rãi xoay người lại thì thấy đối phương nhấn mật mã ở trước một cánh cửa, lách cách một tiếng, khóa cửa đã được mở ra.
Đến lúc này, cô gái tóc bạch kim mới dám thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hàng xóm, lại còn ở đối diện nhà nàng!
Vừa rồi hai người không bấm nút thang máy khi bước vào, làm cho nàng bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía.
Chỉ là cô gái tóc bạch kim lúc này có chút tò mò, căn nhà đối diện nhà nàng đã rất lâu không có người ở, sau lần sửa nhà trước cũng không có chủ nhà mới vào, sao lại đột nhiên đến ở vào đêm khuya như thế này.
Kỳ quái.
Một bên khác, sau khi vào nhà Khánh Trần liền lấy mũ xuống:
“Cô gái vừa rồi có vẻ rất sợ hãi, trị an bên trong thành phố số 18 có phải rất tệ không. Ở thế giới ngoài sẽ không xuất hiện những chuyện như vậy, các cô gái không phải lo lắng quá nhiều về việc đi bộ trên đường vào lúc nửa đêm.....Ít nhất thì trong các thành phố lớn là vậy."
Lý Thúc Đồng nói:
"Đây có lẽ là vấn đề còn sót lại của lịch sử, liên bang từng bởi vì một việc mà cách chức một phần ba số cảnh sát, kết quả là tỷ lệ tội phạm tăng lên."
"Cách chức cảnh sát?”
Khánh Trần không thể tưởng tượng được.
"Không riêng gì cách chức cảnh sát, thậm chí ngươi rất khó tưởng tượng được, trừ những nơi từ khu ba trở lên, camera giao thông ở các nơi khác phần lớn đều đã hỏng từ lâu .”
Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói:
"Không sao, ngươi phải sống ở đây mới có thể cảm nhận rõ ràng được, đây là một quốc gia bệnh trạng cỡ nào."
"Sư phụ, chuyện ngươi muốn làm là thay đổi nó sao?”
Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười cười:
"Đừng hỏi nhiều như vậy, xem kĩ nhà mới của ngươi trước đi."
Khánh Trần nhìn xung quanh một lần, nơi này gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm và một nhà bếp, đều rộng hơn tám mươi mét vuông, bởi vì trong nhà chỉ có một phòng ngủ nên phòng nào cũng trông rất lớn.
Cuối phòng khách là một cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ chính là toàn cảnh khu thứ sáu của thành phố.
Trong phòng khách để ghế sô pha và các đồ điện gia dụng khác, tất cả đều mới tinh.