Chương 374: Bàn Luận
Số tiền kiếm được nhiều hơn dự kiến, bởi vì còn có không ít người đã mua lúc tỉ lệ đặt cược là 1:17, cho nên số tiền cuối cùng là 13,26 triệu tệ!
Đêm nay Lý Thúc Đồng đã dùng những hành động truyền thống của Kỵ Sĩ, đã trực tiếp làm Khánh Trần đứng vào hàng ngũ những người giàu có.
Đương nhiên, con số này không thể so với giới nhà giàu thực sự, nhưng khi còn đi học mà đã có thể có hơn 10 triệu, chắc chắn Khánh Trần có thể thỏa sức tung hoành trong trường học.
Có lẽ có rất nhiều người đã từng nghĩ tới, nếu như trong thời còn là học sinh mà mình đã trở thành triệu phú, cảm giác lúc đó sẽ như thế nào?
Trong phòng riêng, Lý Y Nặc tùy tiện ngồi trên ghế sa lon, Giang Tiểu Đường đi giày cao gót tiến đến nhẹ nhàng cười nói:
"Nghe nói Y Nặc tiểu thư tìm ta?"
"Ừ.”
Lý Y Nặc nói:
"Đêm nay vì một câu của ta, ngươi kiếm được không ít tiền lời nhỉ? Lúc ngươi mới ra khỏi căn phòng này, tỉ lệ đặt cược chiến thắng đã giảm đi 4 lần mà."
Giang Tiểu Đường cười nói:
"Đó là đương nhiên, nhờ phúc của Y Nặc tiểu thư cả."
"Nếu ta giúp ngươi kiếm tiền, vậy ta cũng có yêu cầu của mình.”
Lý Y Nặc quay đầu nhìn về phía Giang Tiểu Đường, đôi môi đỏ mọng của đối phương trông vô cùng hấp dẫn dưới ánh đèn mờ ảo.
Giang Tiểu Đường nói:
"Đừng nói là một yêu cầu, Y Nặc tiểu thư có đưa ra mười yêu cầu ta cũng phải đồng ý."
Lý Y Nặc chỉ vào Khánh Trần còn đang thở dốc trong lồng bát giác rồi nói:
"Sau này, hắn muốn tham gia thi đấu thì để cho hắn đấu, nếu như hắn không muốn, ngươi cũng đừng dùng thủ đoạn gì."
Có người nói, bất cứ khi nào ngươi nhìn thấy bà chủ xinh đẹp của sàn đấu Hải Đường, chắc chắc đối phương đều đang cười nhẹ nhàng, nhưng lúc này đối phương lại không cười nữa:
"Y Nặc tiểu thư, sàn đấu Hải Đường cũng mở cửa để làm ăn, có võ sĩ tốt tất nhiên là việc làm ăn sẽ tốt hơn."
"Thế nào, ngươi không đồng ý?”
Mĩ nữ cường tráng ngồi thẳng người dậy.
Giang Tiểu Đường bình tĩnh nói:
“Không phải vậy, ý ta muốn nói là mọi chuyện vẫn phải xem ý tứ của chính Khánh Tiểu Thổ đúng không, ta sẽ không ép hắn làm gì, nhưng ta tin sàn đấu Hải Đường nhất định có thức có thể có hấp dẫn hắn."
Lý Y Nặc cười rồi đứng dậy, khi đi qua bên người Giang Tiểu Đường, nàng nói đầy ẩn ý:
"Đừng góp bản thân mình vào trong đó."
Nói xong, nàng liền dẫn Nam Canh Thần và Lý Đồng Vân rời đi.
Trên đường đi, Lý Đồng Vân còn lo lắng hỏi:
"Chị Y Nặc, vị võ sĩ Tiểu Thổ kia hình như bị thương, hắn có sao không?"
"Sẽ không.”
Lý Y Nặc xoa xoa đầu Tiểu Đồng Vân:
"Những vết thương kia nhìn rất đáng sợ, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da."
Giang Tiểu Đường đứng trong phòng riêng trống trải, qua cửa kính lẳng lặng nhìn vào trong lồng bát giác, nàng cười cười, sau đó lắc lắc vòng eo bước ra ngoài, đi qua hai ba chỗ rẽ rồi đi vào một căn phòng khác.
Tại đây, võ sĩ Chu Mặc đã bỏ trận đấu hạng trung trước đó đang bị người khác bắt quỳ trên mặt đất.
Giang Tiểu Đường không nói lời nào, nàng lấy ra hai con dao găm từ trên tay tên thuộc hạ mặc âu phục màu đen, sau đó đâm mạnh vào bụng Chu Mặc.
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương, bình tĩnh nói:
"Đừng trách ta, quy củ của giang hồ chính là như vậy. Ngươi có thể không tham gia thi đấu trên võ đài, nhưng nếu ngươi đã đồng ý ra trận thì không thể đổi ý, nếu như không có trừng phạt, chuyện này sẽ khiến người ngoài nghĩ như thế nào về ta?"
Mặc dù Chu Mặc đã rất đau đớn nhưng cũng không phàn nàn một câu:
"Ta biết quy củ."
"Cho nên tính mạng vẫn quan trọng hơn.”
Giang Tiểu Đường cười khẽ rồi đứng lên:
"So việc phải chết, ngươi phải sẵn sàng chịu hơn một nhát dao này."
Nói xong, người phụ nữ nói với cấp dưới:
“Thả hắn ra, để hắn tự đi bộ đến bệnh viện bên cạnh, nhớ kỹ, không được rút con dao này ra trước khi đến bệnh viện."
Sàn đấu Hải Đường cũng có nhân viên y tế, ở đây thậm chí còn có thể thực hiện những cuộc giải phẫu đơn giản.
Nhưng Chu Mặc phải đến bệnh viện bên ngoài để điều trị vết thương, vì bằng cách này người ngoài mới có thể nhìn thấy hắn bị trừng phạt.
Đây chính là quy củ giang hồ.
Lúc này, người chủ trì bên ngoài lồng bát giác đang hưng phấn nói:
“Đêm nay đã tái hiện được lại cảnh Quyền Vương A Phàm chiến thắng ở sàn đấu Hải Đường, ta tin tất cả khán giả đã cùng ta chứng kiến khoảnh khắc này, tương lai nhất định sẽ không quên những gì chúng ta đã được trải qua hôm nay...."
Khánh Trần bình tĩnh đi ra ngoài, bây giờ hắn chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều muốn tan thành từng mảnh.
Ngoài cánh tay sưng tấy, hai bên mạn sườn của Khánh Trần cũng đã trở nên xanh tím, trên mép đùi ngoài cũng đã sưng đỏ vì cú đá của Hoàng Tử Hiền.
Một nửa khuôn mặt của Khánh Trần toàn là vết máu, đang sưng phồng lên.