Chương 378: Bị Đánh Đến Khóc
Lý Thúc Đồng nói:
“Còn với những người vẫn nhớ ngươi, không cần lo lắng đến Jindai Sorane vì nàng cách chúng ta rất xa, ngươi cũng không cần lo lắng về Lý Y Nặc, chỉ có Tiểu Dĩ Dĩ trong số bọn người Tần Thành đoán được thân phận ta, còn lại chính là Khánh Ngôn đang trong ngục giam số 18."
"Ừ.”
Khánh Trần suy tư một lát, hẳn là không sai.
“Hôm qua Khánh Ngôn đã chết rồi.”
Sắc mặt Lý Thúc Đồng không thay đổi nói:
“Ngươi cũng không cần lo lắng đến đám tù nhân trong ngục giam số 18, rất nhanh thôi, họ sẽ không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa."
Khánh Trần sửng sốt một chút , dựa theo tính cách của sư phụ, câu này nghĩa là những tù phạm kia....
Hắn biết giết người diệt khẩu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới sư phụ lại muốn giết nhiều người như vậy để diệt khẩu.
Không đúng.
Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Thúc Đồng:
"Sư phụ, ngài hiện tại....Thật ra là đang thực hiện điều kiện thu nhận của ACE-002, đúng không?"
Lý Thúc Đồng cười không nói.
"Nếu theo như lời ngươi nói, ta đã không có liên quan gì đến Khánh Trần Khánh thị, vậy làm sao ta có thể tham gia trận chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, ta sẽ không thể nhận các nhiệm vụ tiếp theo được.”
Khánh Trần nghi hoặc không hiểu.
"Không sao, không cần đi nhận nhiệm vụ.”
Lý Thúc Đồng nói:
“Cho tới bây giờ, trận chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử luôn có hai con đường có thể chọn, nhưng có một con đường quá tàn khốc, thậm chí rất nhiều người đã quên mất nó."
“Con đường gì?"
"Giết chết những người được chọn khác, chỉ còn mình ngươi."
Đây là con đường tàn khốc nhất, nhưng cũng đơn giản nhất.
Khi nói đến đây, Lý Thúc Đồng mới giống một vị lãnh tụ của Kỵ Sĩ đã sống lâu năm
Đây mới là Lý Thúc Đồng mà Khánh Trần gặp lúc mới xuyên qua đến ngục giam số 18.
"Thế nhưng, nếu như ta không giống với Khánh Trần Khánh thị, dù ta có giết chết hết những người được chọn khác, cũng sẽ không nhận được sự đồng ý của Khánh thị, dù sao nếu không phải là người của Khánh thị, sao có thể làm ảnh tử được?"
Khánh Trần càng thêm bối rối.
"Đừng lo lắng, còn có một người biết khuôn mặt thật sự của ngươi, nhưng ta vẫn chưa thể nói ngươi biết đó là ai.”
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Nhớ kỹ, bị mọi người lãng quên mới chân chính là ảnh tử."
"Hoàng Tử Hiền bị đánh đến khóc là vì chân khí Kỵ Sĩ của ngươi?”
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Ừ.”
Khánh Trần gật đầu.
Lý Thúc Đồng cảm khái nói:
"Vậy chân khí này của ngươi có tác dụng làm cay mắt."
Khánh Trần nói:
"May mắn là ngài đã nhắc nhở ta chuyện này trước khi bắt đầu cuộc chiến, ta nghĩ mình khá có ưu thế về phương diện này. Sư phụ, ta muốn biết chân khí của những Kỵ Sĩ khác đều có những tác dụng gì? Có giống như ta không."
Lý Thúc Đồng nói:
"Chân khí của Kỵ Sĩ có rất nhiều loại, cũng rất đa dạng, nhưng thực sự là không lặp lại lần nào, chân khí của sư bá làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, sư gia ngươi lại làm cho người ta có cảm giác bị điện giật, nhị sư gia của ngươi....Làm cho người ta sinh ra ảo giác rất thích hắn."
"Chờ một chút!”
Khánh Trần khiếp sợ quay sang nhìn sư phụ mình:
"Vì sao chân khí của Nhị sư gia lại bá đạo như vậy?"
"Ta cũng không biết.”
Lý Thúc Đồng thở dài rồi nói:
“Trong quá trình thực chiến, chân khí Kỵ Sĩ của hắn rất dễ dùng, nó có thể làm giảm sĩ khí của kẻ địch. Khi kẻ địch đang đánh nhau sống chết với hắn, đánh qua đánh lại một lúc rồi bỗng nhiên không nỡ đánh trả hắn."
"Nếu là như vậy thật, chân khí của sư phụ cũng coi như khá nghiêm chỉnh.”
Khánh Trần cảm khái nói.
"Đương nhiên cũng không phải tất cả các loại chân khí của Kỵ Sĩ đều có tác dụng trong chiến đấu.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Có một loại chân khí của một vị Kỵ Sĩ tiền bối có thể khiến người ta sinh ra ảo giác hưng phấn nên hắn đã bị đánh cho tơi tả khi lần đầu vị tiền bối đó truyền chân khí Kỵ Sĩ vào cơ thể kẻ địch."
Khánh Trần nghe xong liền trợn mắt hốc mồm.
Nhưng mà lúc này Lý Thúc Đồng lại nói:
“Bên trong tổ chức Kỵ Sĩ, chưa bao giờ có chân khí của người nào có hiệu quả lặp lại với người khác, nhưng ngoại trừ ngươi."
Khánh Trần nghi hoặc:
"Ta? Chẳng lẽ tổ chức Kỵ Sĩ xuất hiện qua đồng dạng có thể khiến người ta rơi lệ chân khí sao?"
"Đúng.”
Lý Thúc Đồng gật gật đầu.
"Còn có vị tiền bối nào cũng như vậy sao?"
“Người sáng lập ra tổ chức Kỵ Sĩ, chính là người khắc bốn chữ vĩnh viễn thiếu niên ở trên Thanh Sơn Tuyệt Bích .”
Lý Thúc Đồng nói xong liền đứng dậy:
"Sớm nghỉ ngơi một chút đi, sư phụ ra ngoài làm một ít chuyện. Ngày mai có lẽ ngươi sẽ không thấy ta, sáng sớm chủ nhật ngày kia, ta sẽ dẫn ngươi về ngục giam số 18."
"Ừ.”
Khánh Trần hỏi:
"Sư phụ, ta có thể đi đến võ đài một mình không?"
"Đương nhiên có thể, hơn nữa nơi đó cũng là nơi ngươi nên đi nhất bây giờ.”