Chương 417: Vì Sao Trên Trời
"Ương Ương cũng tới sao.”
Lý Thúc Đồng sờ sờ gò má, hắn tự nhủ trong lòng, mình đã đưa vật cấm kỵ ACE-005 cho Khánh Trần, hơn nữa hắn cũng đã trở về hình dạng ban đầu nhưng vẫn bị đối phương nhận ra.
Quả nhiên cho tới bây giờ, người sở hữu năng lực từ trường đều là những người được trời chọn.
Lâm Tiểu Tiếu tò mò hỏi:
"Ngươi đi vào đây bằng cách nào? Tại sao lại biết vị trí cửa vào của lối đi bí mật?"
"À.”
Ương Ương chỉ chỉ ra sau lưng rồi nói:
"Khi ta đang bay ở bên ngoài thì phát hiện dưới mặt đất có một chỗi từ trường kì lạ dao động, sau đó ta đã đi theo từ trường rồi tìm được cửa vào, sau khi đi vào trong lối đi, ta mới phát hiện ở đó có treo rất nhiều đèn treo."
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau, tự nhủ trong lòng, giác tỉnh giả có khả năng điều khiển từ trường thật sự giống như đang bật hack, bọn họ có thể nhìn thẳng vào bản chất của sự vật mà không cần quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Khó trách mấy trăm năm mới có một siêu phàm giả như vậy được sinh ra, nếu thế giới này mà có nhiều siêu phàm giả như vậy thì không biết nó sẽ thành cái gì nữa.
"Vậy ngươi vào đây để làm gì?”
Lý Thúc Đồng nhìn Ương Ương cười nói:
"Nơi này có rất nhiều người muốn ra ngoài cũng không ra được đâu."
"Chú, ta muốn dẫn Quách Hổ Thiền đi, xin chú tha cho hắn một mạng.”
Ương Ương nhẹ nhàng nói.
"Cô bé thật to gan.”
Lý Thúc Đồng tò mò:
"Ngươi có biết không, nếu như không phải ta biết ngươi không tiết lộ bí mật của Khánh Trần thì có lẽ hôm nay ngươi sẽ chết cùng với Quách Hổ Thiền?"
"Ta biết, cho nên ta mới không để lộ bí mật.”
Ương Ương đứng đối diện Lý Thúc Đồng, tiếp tục nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên không hoàn toàn là vì lí do này."
Lý Thúc Đồng nhìn nàng:
“Quách Hổ Thiền vừa đến đây đã dám ra tay với ta, hắn còn luôn miệng nói muốn cướp vật cấm kỵ, nếu như ngươi muốn ta tha cho hắn một mạng, vậy ngươi phải cho ta một lý do thích hợp."
“Mục tiêu của Át Bích cũng giống với mục tiêu của ngài, đều là vì thay đổi thế giới này."
Ương Ương nói.
"Đây cũng coi là một lý do, nhưng vẫn chưa đủ, muốn thay đổi thế giới cũng không nhất thiết cần Quách Hổ Thiền.”
Lý Thúc Đồng lắc đầu.
“Nếu ta có một chỗ đứng vững chắc trong Át Bích, trong tương lai ta sẽ có thể giúp Khánh Trần làm không ít chuyện.”
Ương Ương lại nói lần nữa.
“Ngươi đang ở trong Át Bích mà lại muốn giúp Khánh Trần sao?”
Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm hỏi.
"Ngài cũng biết ta là người du hành thời gian, cho nên đối với ta mà nói, thay vì trung thành cho Át Bích, ta nên gửi gắm hi vọng Khánh Trần sẽ tạo ra một tổ chức thuộc về người du hành thời gian thì hơn, ta nghĩ việc này còn đáng tin cậy hơn nhiều.”
Ương Ương trả lời:
"Đây chẳng phải là hy vọng của ngài sao? Ta hứa với ngài, nếu có một ngày hắn quyết tâm thành lập thế lực của mình, ta sẽ gia nhập."
“Vì sao chính ngươi không tạo ra một tổ chức của người du hành thời gian?”
Lý Thúc Đồng hỏi.
Ương Ương lắc đầu:
"Ta không thông minh như Khánh Trần."
"Rất tốt, ta sẽ cho Quách Hổ Thiền một con đường sống, ngươi đi đi.”
Lý Thúc Đồng phất phất tay:
"Nhớ kỹ lời hứa của ngươi."
Ương Ương nhỏ giọng nói:
"Ngài đối với hắn thật tốt."
Lý Thúc Đồng chân thành nói:
"Hắn đáng giá."
"Hẹn gặp lại, mong lần sau ta có cơ hội ăn cơm do chú nấu, ta đi trước đây, tạm thời ta chưa muốn Át Bích biết thân phận người du hành thời gian của mình."
"Đi đi."
Ương Ương đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nàng đã cảm thấy nơi này sắp xảy ra chuyện gì đó, cho nên nàng không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Tiểu Tiếu, đi gọi Quách Hổ Thiền tới đây.”
Lý Thúc Đồng nói.
Lâm Tiểu Tiếu dẫn người đàn ông trọc đầu tới, Quách Hổ Thiền bối rồi hỏi:
"Gọi ta đến đây làm gì?"
"Có người xin tha cho ngươi, cho nên ta quyết định cho ngươi một con đường sống.”
Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói:
"Ngươi có thể đi, lối đi trong phòng bếp đã mở ra."
Quách Hổ Thiền bối rối:
"Tại sao..."
"Cút."
"Được rồi!”
Quách Hổ Thiền quay người đi vào phòng bếp!
Trong ngục giam số 18, bọn người Trần Vũ trơ mắt nhìn Quách Hổ Thiền đi vào phòng bếp, Mọi người đều hiểu được: Lối đi bí mật nằm ở đó!
Ngay sau lưng Lý Thúc Đồng!
Trần Vũ gằn giọng nói với đám người:
"Đêm nay Lý Thúc Đồng không muốn tha cho bất cứ kẻ nào trong chúng ta, nêu không muốn chết thì cùng nhau tiến lên!"
Chỉ là, đám tù nhân đều không phải bọn ngốc, bọn họ quay sang nhìn nhau rồi cùng nghĩ đến một câu nói: Một đám ô hợp muốn xông lên đánh với Lý Thúc Đồng, chuyện này chẳng khác gì đi chịu chết.
Trong ngục giam u ám, Lý Thúc Đồng liếc nhìn chiếc đồng hồ ba chiều trên tường:
"Đến thời gian rồi."
"Ông chủ, rốt cuộc ngài đang chờ cái gì?"
Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một lúc rồi nói đùa:
"Chờ một vì sao trên trời?"