Chương 452: Làm Thơ
Khánh Thi cười tủm tỉm rồi nói:
"Mọi người đều biết ta không tranhnên cũng không làm khó ta, ánh mắt của bọn họ chủ yếu tập trung vào Khánh Văn và Khánh Chung và cả Khánh Vô. Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tin mà truyền thông cũng không biết, thật ra trên người Khánh Văn có những hai vật cấm kỵ, còn nhiều hơn so với chúng ta."
"Có người giúp hắn gian lận?”
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Ta thấy truyền thông đưa tin, khi thực hiện nhiệm vụ, những người được chọn đều không được phép mang theo vật cấm kỵ, phải tự mình lấy được thông qua nhiệm vụ?"
Hóa ra, người được chọn mà Sấm Vương nói có hai vật cấm kỵ là Khánh Văn!
Khánh Trần đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với Khánh Văn.
Cảm thấy vô cùng hứng thú.
Khánh Thi giải thích:
"Không phải có người giúp Khánh Văn gian lận, mà do Khánh Nhất nhỏ tuổi nhất nên cảm thấy mình không thể tranh đoạt được nên hắn đã đưa vật cấm kỵ mà hắn lấy được cho Khánh Văn, đổi lại là Khánh Văn sẽ bảo vệ hắn. Vật cấm kỵ mà Khánh Nhất cho hắn là ACE-090 'Bất Diệt Châm Ngực', có lẽ tác dụng cụ thể là, nếu dùng nó khi sắp chết, có thể kéo dài tính mạng."
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, những người được chọn này thật là rắc rối, lại còn có thể đưa vật cấm kỵ cho người khác để đổi lấy an toàn cho bản thân.
Nhưng chắc chắn tên Khánh Nhất này cũng không đơn giản, hắn đưa vật cấm kỵ cho Khánh Văn, lại cho người khác biết vật cấm kỵ đó có tác dụng gì, để mọi người có thể đề phòng át chủ bài của Khánh Văn?
Không cần biết buổi gặp mặt hôm nay có thành công không, ít nhất thì Khánh Trần cũng biết được rất nhiều tin tức hữu ích từ Khánh Thi, những tin tức này còn kĩ càng hơn nhiều so với những gì Sấm Vương cung cấp.
Cho đến giờ phút này, hắn mới có cảm giác mình đang tham dự vào cuộc chiến ảnh tử.
Những người được chọn không có chỗ dựa thì chỉ có thể dựa vào người khác để tồn tại.
Nhưng mà, Khánh Trần không muốn thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử trong lần đầu tiên nói chuyện với nhau.
Hắn vừa cười vừa nói:
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, thật nhàm chán, hay chúng ta nói chuyện khác đi! Ngươi còn nhớ những bài thơ ta đã từng viết không?"
Lúc trước hắn muốn Nhất cho xem nhưng bài thơ mà nó đã từng viết, nhưng Nhất không cho.
Vì vậy, bây giờ để Khánh Thi đọc thử mấy câu, khi đó Khánh Trần cũng biết trình độ làm thơ của Nhất thế nào, xem trình độ sáng tác thơ ca của một trí tuệ nhân tạo ra sao.
Ánh mắt Khánh Thi lóe sáng nhìn Khánh Trần:
“Đương nhiên ta còn nhớ, mỗi bài thơ ngươi viết ta đều nhớ, ta đọc cho ngươi..."
"Tích tích tích tích tích!"
Điện thoại mà Khánh Trần vừ úp trên bàn lại bỗng nhiên vang lên, hắn nghi ngờ cầm lên xem nhưng lại chẳng có chuyện gì cả.
"Thế nào?”
Khánh Thi tò mò nói.
"Không có gì."
Khánh Trần cười nói:
“Có lẽ là điện thoại hỏng rồi, ngươi nói tiếp đi."
"Ừ, ta thích nhất bài Tuyết Lớn của ngươi, ta đọc cho ngươi nghe.”
Khánh Thi vừa cười vừa nói.
"Tích tích tích tích tích tích!"
Điện thoại của Khánh Trần lại lần nữa vang lên thanh âm chói tai, đến mức người phụ nữ đứng trong quầy bar cách đó không xa cũng nhanh chóng lấy tay phải đặt ở bao súng bên hông rồi lại gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt giống như sói đói nhìn con mồi.
Một khi Khánh Trần có hành động gì bất thường, sợ rằng người phụ nữ này sẽ ngay lập tức nổ súng giết chết hắn.
Trong đầu Khánh Trần nhanh chóng suy nghĩ, lúc trước hắn từng đoán, bên cạnh mỗi người được chọn đều có một cao thủ cấp C đi theo bảo vệ, chắc chắn người phụ nữ này chính là cao thủ cấp C bên cạnh Khánh Thi.
"Điện thoại di động của ta đã bị rơi hai lần, thường xuyên tự nhiên đổ chuông.”
Thật ra hắn biết rõ vì sao điện thoại lại đột nhiên đổ chuông, chắc chắn là Nhất đang ngăn Khánh Thi đọc thơ, sẽ bị lộ!
Khánh Trần cười lạnh trong lòng, hóa ra Nhất sợ thứ này!
Người phụ nữa ngụy trang nhân viên phục vụ đã đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói với Khánh Thi:
"Tiểu thư, đã đến giờ, không thể nói chuyện tiếp được nữa. Ta tự ý cho phép ngài đi gặp người ngoài đã là làm trái quy tắc, ngài đừng làm chúng ta phải khó xử."
"Được rồi.”
Khánh Thi thở dài, nàng nhìn về phía Khánh Trần:
"Không có chuyện gì, ta phải đi, nhưng ta sẽ ở thành phố số 18 một thời gian dài, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Ừ."
Khánh Thi bỗng nhiên ngượng ngùng nói:
"Ngươi có ấn tượng gì đối với ta?"
"Rất tốt.”
Khánh Trần trả lời.
"Vậy ngươi có thể làm một bài thơ cho ta được không? Lúc trước ngươi từng nói mình làm thơ rất nhanh, chỉ cần một phút đồng hồ là có thể viết được một bài.”
Khánh Thi mong mỏi nhìn Khánh Trần.
Chết tiệt!
Khánh Trần thầm giật mình, thì ra Nhất còn từng khoe khoang mình trâu bò như vậy?
Hắn giả vờ bình tĩnh liếc nhìn điện thoại thì phát hiện Nhất đã gửi đến hai chữ trên màn hình: Chết tiệt.