Chương 47: Sạc Điện
Hắn phải thúc đẩy tiến trình nâng cao năng lực ở Thế giới trong mới được!
"Không cần làm phiền ngươi đâu, Giang Tuyết a di… "
Khánh Trần nói:
"Nhà ta cũng có."
Lúc này hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều đi ra, vừa rồi mọi người không dám xuất đầu, nhưng bây giờ nghe động tĩnh hẳn đã ổn rồi.
Khánh Trần thấy người vây quanh ngày càng nhiều thì vội vàng nói:
"Cảnh sát sẽ tới ngay, ta về trước phòng. Nhớ kỹ, chuyện đêm nay không liên quan gì tới ta."
Giang Tuyết chần chờ một chút:
"Được."
Ngoài cửa sổ là tiếng thảo luận ồn ào, còi xe cảnh sát, còn có tiếng bước chân người đến người đi nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến Khánh Trần.
Hắn yên lặng nằm trên giường trầm tư, một khắc hắn vung xẻng công binh cứ như đang bước vào một cuộc sống mới.
Sở dĩ Khánh Trần đuổi theo lưu manh kia, một mặt vì cảm thấy chuyện để đứa bé Lý Đồng Vân bị tổn thương, hắn không thể chấp nhận được.
Mặt khác, hắn luôn cảm giác, ngay cả chút dũng khí này hắn cũng không có thì không cần vào Thế giới trong nữa.
Hắn từ từ thiếp đi, mãi đến khi nghe được âm thanh đập cửa mới bừng tỉnh.
Khánh Trần còn buồn ngủ mở cửa, ngoài cửa là Lý Đồng Vân.
"Khánh Trần ca ca, ngươi có thể tới nhà của ta một chút không?"
Lý Đồng Vân yếu ớt hỏi.
"Sao vậy?"
Hắn buồn bực hỏi.
"Ngươi nhanh giúp mụ mụ ta một chút …"
Lý Đồng Vân gấp rút nói.
Khánh Trần lên lầu, trông thấy Giang Tuyết bất đắc dĩ ngồi ngồi bên cạnh bàn ăn, hai tay vô lực xuôi bên người.
"Ngươi bị thương sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Không có, không bị thương.. "
Giang Tuyết đáp:
". . . Là thân thể máy móc hết năng lượng."
Lần này đến lượt Khánh Trần ngây ngẩn cả người, cho tới nay hắn chưa từng nghĩ tới cơ chế vận hành của thân thể máy móc. Chỉ nghĩ đây là khoa học đen, bên trong có chất hạt nhân gì đó thô.
Hắn chưa bao giờ nghĩ hôm nay Giang Tuyết vì sử dụng thân thể máy móc quá độ, khiến thứ đồ chơi này không động đậy được gì nữa.
Đơn giản mà nói là do hết pin….
"Chờ một chút, độ bền kém của nó kém thế à?"
Khánh Trần nghi ngờ hỏi:
"Vậy người của Thế giới trong làm sao có thể chiến đấu với cường độ cao?"
Giang Tuyết giải thích:
"Ngươi không xuyên việt nên không biết, toàn bộ Thế giới trong đã hoàn thành sạc không dây, xung quanh thành thị đều có tháp giải nhiệt của lò phản ứng hạt nhân, mà nó là nơi sinh ra tất cả điện năng, thông qua phân bộ 'Vân Lưu Tháp' tại thành thị để cung cấp điện cho mọi người."
"Tại Thế giới trong, bất luận là xe cộ, thông tin thiết bị, thân thể máy móc, nồi cơm điện, ánh đèn, 90% thiết bị điện tử đều không sạc trực tiếp, giống như cả thành thị đều có wifi vậy.”
"Mỗi người đều có thể trả tiền bằng số ID của mình, một dạng CMND đó. Chỉ cần trả tiền theo tháng sẽ nhận được tiện nghi tương đương. Tập đoàn cũng sẽ căn cứ vào số điện mỗi người sử dụng mà thu phí."
"Trong thành thị số 18 có hơn 300 tòa Vân Lưu Tháp để vận chuyển điện lưu. Vì thế ở đó không có khái niệm nạp pin.”
Không cần nạp điện? Khánh Trần nghi hoặc, đây không phải mộng tưởng của nhà khoa học Nikola Tesla à.
Lúc này, thân phận học bá của Khánh Trần liền phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng phân tích.
Bản chất của nạp điện chính là truyền năng lượng. Trên thực tế, Thế giới ngoài cũng có kỹ thuật như vậy, tỷ như sản phẩm mới của Xiaomi có thể sạc pin trong một pham vi cả phòng.
Sở dĩ Xiaomi có thể nạp điện cách không là nhờ đột phá kỹ thuật chỉnh lưu cùng kỹ thuật định vị, nắm bắt được việc sạc pin thông qua tần số sóng.
Hai kỹ thuật này, định vị kỹ thuật mới là trọng yếu nhất, không cần giây được sẽ cần sóng spherical.
Nói ngắn gọn, không có định vị, sạc pin chẳng khác nào một lò vi ba dạng lớn.
Cái này thật sự đáng sợ.
Mà kỹ thuật của Thế giới trong khẳng định không giống Thế giới ngoài, ít nhất về phương diện này đã đột phá xa hơn không biết bao nhiêu lần.
Vậy thứ này có hại với thân thể người không? Đáp án là không, vì chỉ cần phóng xạ trong phạm vi là được.
Chỉ cần nó kỹ thuật định vị đủ tiên tiến sẽ không có ảnh hưởng gì.
Đương nhiên Khánh Trần không hiểu cụ thể nguyên lý này nên không quá xác định mộng tưởng của Tesla đã được thực hiện chưa. Hay chỉ đơn giản tiến bộ hơn việc nạp điện trực tiếp mà thôi.
Bất quá, mặc kệ là loại nào, có thể khiến cả thành phố tự sạc điện không giây cũng đủ khiến người khác cảm thấy mới lạ rồi.
Lúc này Lý Đồng Vân đột nhiên hỏi:
"Loại sạc pin này không tản ra phóng xạ sao. Tháng trước có bác gái sát vách đã phá sợ mà không xài wifi nữa. Phóng xạ này có lớn không?”
Trước đó Giang Tuyết cũng không nghĩ nhiều, hiện tại Lý Đồng Vân hỏi, nàng cũng có chút lo lắng, nàng hỏi:
"Rất nhiều người trên WeChat đều nói phóng xạ điện thoại có nguy hại rất nhiều cho con người. Vậy Vân Lưu Tháp kia có ảnh hưởng đến khỏe mạnh của chúng ta không?"
Xác thực, có quá nhiều người thông qua WeChat phổ cập sư nguy hại của phóng xạ.
Cũng không ít người tin thật, thậm chí còn phá hủy không ít trạm phát tín hiệu…
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Phóng xạ lớn nhỏ tùy từng người."
"Nghĩa là sao?"
Lý Đồng Vân nghi hoặc.
Khánh Trần nghĩ nghĩ:
"Trình độ học vấn càng thấp, phóng xạ càng lớn."
Lý Đồng Vân:
"? ? ?"
Giang Tuyết:
"? ? ?"