Chương 552: Phân Cấp Người Du Hành
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Khánh Trần trả lời:
"Đáng đời họ, ngươi có nói mình đã ra tù không?"
Lưu Đức Trụ gãi đầu:
"Ông chủ đã dặn ta không được nói nên ta chưa nói.....Nhưng bây giờ họ cứ hỏi ta về ngục giam số 10, ngài cũng biết họ chỉ là một đám học sinh thôi mà, chẳng lẽ chúng ta để họ ở trong ngục giam cả đời sao?"
Khánh Trần trả lời:
"Ta chỉ muốn tốt cho họ."
"A?"
Lưu Đức Trụ choáng váng.
Khánh Trần giải thích:
"Ngươi nghĩ với tính cách của đám người này có thể sống bao lâu ở thế giới trong?"
"Có lẽ không lâu lắm."
Lưu Đức Trụ cảm thán:
"Bây giờ họ chưa bị tập đoàn tìm ra đã là may rồi."
"Đúng vậy."
Khánh Trần trả lời:
"Ngươi cũng thấy những tin tức Sấm Vương nhắn trong nhóm, có lẽ thế giới trong sắp xảy ra chiến tranh, đám thiếu gia ăn chơi khó mà sống sót được, vậy nên lựa chọn tốt nhất là cho họ vào ngục giam. Mấy năm sau, có khi những người du hành thời gian khác đã chết mà họ vẫn còn sống."
Lưu Đức Trụ sáng mắt ra, chỉ có ông chủ mới nghĩ đến những vấn đề này.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói thêm hai câu:
"Ngươi nghĩ họ vì ngươi nên mới vào ngục giam đúng không?"
Lưu Đức Trụ trả lời:
"Ừ....."
"Trong mỗi thời đại đều có những người như vậy, họ thấy cuộc sống rất nhàm chán, thậm chí còn cảm thấy mọi người đều ngu ngốc. Nhưng đời người rất dài, nó đủ lâu để ngươi trải nghiệm hết mọi thứ, rồi thời gian sẽ cho ngươi câu trả lời."
Khánh Trần nói:
"Do họ gieo gió thì gặt bão, ngươi không phải áy náy."
Khánh Trần nói:
"Bây giờ đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, kể từ hôm nay, người đừng đi theo ai sau tiết tự học buổi tối....."
Những gì hắn nói khiến Lưu Đức Trụ cảm nhận được sự bất thường, có vẻ ông chủ đang bố trí chuyện gì đó.
"Ông chủ, ta đã biết."
Lưu Đức Trụ trả lời:
"Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói, đang có rất nhiều người du hành thời gian đến Lạc thành để cướp....."
Hắn nói những gì mình biết cho Khánh Trần để ông chủ cẩn thận hơn.
Nhưng đợi mấy phút mà ông chủ vẫn không trả lời, hắn đành ngồi vào bàn vừa ăn vừa đợi.
Mãi đến khi Lưu Đức Trụ ăn xong cái bánh bao thứ hai, Khánh Trần mới trả lời:
"Ngươi hỏi thăm những tên công tử đó xem có người du hành thời gian nào mang theo vật cấm kỵ đến Lạc thành không."
"Phốc."
Lưu Đức Trụ phun cả miếng bánh bao vào mặt Lưu Hữu Tài.
Hắn đang lo cho ông chủ, mà suy nghĩ của ông chủ còn khủng khiếp hơn!
Lưu Đức Trụ thầm cảm thán, quả nhiên là ông chủ mà!
Lúc này, Lưu Hữu Tài ngồi đối diện vừa lau mặt, vừa nhìn con trai:
"Trụ Tử, ngươi nói thật cho cha, ngươi có gặp nguy hiểm gì ở thế giới trong không?"
Lưu Đức Trụ nghĩ một lúc rồi nói:
"Cha, tuy có gặp chút nguy hiểm nhưng vì ta là người du hành thời gian nên không thể tránh khỏi."
"Đám thiếu gia kia muốn đến ngục giam tìm ngươi sao? Ta thấy những tên đó không giống người tốt, sau này ngươi đừng tiếp xúc nhiều với họ nữa."
Lưu Hữu Tài nói:
"Tuy họ có tiền nhưng chúng ta có thể tự kiếm tiền mà không cần dựa vào họ."
"Cha yên tâm."
Lưu Đức Trụ thở dài:
"Ta không có quan hệ gì với họ, sau này cũng không. Bây giờ ta và ông chủ....."
Lưu Hữu Tài sửng sốt:
"Trước kia ngươi từng nhắc đến cái gì mà ông chủ, ông chủ của ngươi có lai lịch gì?"
"Ừ."
Lưu Đức Trụ gật đầu:
"Cha còn nhớ ba người đến giúp chúng ta hôm mẹ gặp chuyện không, một người nổ súng, một người chơi bài, một cô gái bay trên trời, họ đều là người của ông chủ, chính hắn đã sai thủ hạ đến giúp chúng ta."
"À, ta còn nhớ."
Lưu Hữu Tài nhếch miệng:
"Xem ra nhân cách người này rất tốt, nếu hắn đã ra tay giúp đỡ nghĩa là chúng ta nợ ân tình. Nhà ta tuy nghèo nhưng nhân cách tốt."
"Đúng vậy."
Lưu Đức Trụ gật đầu.
"Đúng rồi, ông chủ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lưu Hữu Tài hỏi.
"Ta cũng không biết."
Lưu Đức Trụ lắc đầu:
“Ta chưa gặp hắn bao giờ, hắn rất thần bí."
Lưu Hữu Tài nghĩ nửa ngày:
"Ta thấy trên mạng có bài so sánh người du hành thời gian nào lợi hại nhất, họ còn phân người du hành thời gian thành các cấp bậc, ông chủ ngươi thuộc cấp nào?"
Cấp bậc mà Lưu Hữu Tài vừa nói do mấy người trên mạng phân loại thân phận người du hành thời gian sau khi xuyên qua, tất cả có 5 cấp bậc.
Người du hành cấp 5: Những người này rất thảm, không những nợ khoản tiền khổng lồ còn bị người ta truy sát.
Người du hành cấp 4: Xuyên vào những người ở tầng đáy xã hội, không có hi vọng vươn lên.
Người du hành cấp 3: Xuyên vào người bình thường hoặc thành viên câu lạc bộ, đã làm công ở thế giới ngoài, khi xuyên đến thế giới trong vẫn phải làm công.
Người du hành cấp 2: Có thân phận đặc biệt, có thể là nhân viên liên bang hay chiến sĩ gen hoặc chiến sĩ được trang bị cơ thể robot tốt nhất.
Người du hành cấp 1: Khi vừa xuyên qua đã có thân phận rất cao hoặc có thực quyền, cực kì thông minh, là người thành công, người tu hành hoặc giác tỉnh giả.
Lưu Đức Trụ nhớ lại tiêu chuẩn phân cấp người du hành thời gian, hắn muốn xếp ông chủ vào cấp 1 nhưng lại cảm thấy không đủ.
Vì những người du hành khác chỉ thỏa mãn một điều kiện đã được xếp hạng, nhưng ông chủ lại thỏa mãn tất cả các điều kiện của người du hành thời gian cấp 1.
Loại người này nên xếp thứ mấy ?