Chương 58: Cá Cược
Ngại gì mờ hemz đề cử cái cho mình các bạn ơi :3
---
Lý Thúc Đồng dẫn mèo to rời đi, hắn chỉ nói đích thân dạy Khánh Trần chứ không nói sẽ dạy gì.
Nhưng Lâm Tiểu Tiếu biết rõ lão bản nhà mình nên hắn hiểu, giờ phút này tâm tình lão bản phi thường tốt.
Vô cùng vô cùng tốt.
Kỵ Sĩ truyền thừa đến thế hệ Lý Thúc Đồng cơ hồ muốn đoạn tuyệt, mặc dù trên miệng hắn chưa từng nhắc tới nhưng Lâm Tiểu Tiếu nhìn tận mắt mỗi lần tuyển người thất bại.
Lâm Tiểu Tiếu biết, lão bản rất nóng vội.
Con đường kia quá khó đi, đến mức hắn cùng Diệp Vãn cũng không đi nổi.
Lúc này, áo tù trên người Khánh Trần đều đã ướt đẫm, nước chảy xuống thành giọt theo tóc của hắn, hắn thở hổn hển không dừng được.
Thống khổ của thủy hình sẽ để lại bóng ma trong lòng người.
"Ta thật sự rất bội phục ngươi… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Ta cũng không biết làm sao ngươi sống được trong phòng tối qua bốn ngày, dù sao ban đầu ta chỉ chịu đến 36 giờ là thất bại, Diệp mụ mạnh hơn so một chút với ta thì chịu được 47 giờ."
"Mạnh hơn một chút?"
Diệp Vãn nhìn hắn một cái.
"Mạnh hơn một đoạn, cũng có thể nói vậy… "
Lâm Tiểu Tiếu nhịn không được mà nói.
Khánh Trần đã ngừng thở dốc:
"Các ngươi cũng từng bị nhốt trong phòng tối?"
"Ừm… "
Lâm Tiểu Tiếu gật đầu:
"Đối với người bình thường mà nói, đây là một loại cực hình, đối với chúng ta mà nói, đây là một loại khảo thí cần phải trải qua. Lúc lão bản kêu chúng ta nhốt ngươi trong phòng tối, ta liền biết hắn muốn chọn ngươi, bất quá nếu ngươi không qua được, lão bản cũng không để ý đâu. Lão bản từng thấy nhiều cảnh sinh tử, tâm cảnh rất cứng rắn."
Lâm Tiểu Tiếu cười, nói tiếp:
"Bất quá tâm không cứng không được. Sống trong thời đại này bắt buộc phải thế, ngươi đừng trách hắn."
Diệp Vãn đưa khăn tắm màu xanh đậm cho Khánh Trần:
"Lau người đi, người chịu thủy hình có khí phách như ngươi không nhiều. Người bình thường đa phần đều sợ tới mức mất kiềm chế, đại tiểu tiện là chuyện rất bình thường."
Tựa hồ, đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Vãn dụng thủy hình cho người khác.
Mà hiện tại, từ tận đáy lòng hắn đã công nhận Khánh Trần.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu bưng một mâm đồ ăn từ bên ngoài vào phòng thẩm vấn, trên bàn ăn là một bát cơm, sắc hương vị đều đủ, sườn xào chua ngọt cùng một bát cháo gạo trắng.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi bưng chén cháo kia lên, Diệp Vãn nói với Lâm Tiểu Tiếu:
"Ta thắng, ngươi thiếu ta 1000 tiền."
Khánh Trần ngạc nhiên:
"Các ngươi đang đánh cược?"
"Không sai… "
Lâm Tiểu Tiếu bất đắc dĩ nói:
"Bây giờ đường trong máu của ngươi cực thấp, nhìn thấy đồ ăn trước mắt hẳn nên ăn ngọt mới đúng. Đây là đáp án đại não truyền tới thân thể, cho nên ta đánh cược ngươi sẽ ăn sườn xào chua ngọt trước."
Diệp Vãn nói ra:
"Nhưng ngươi đã bốn ngày không ăn gì, người thông minh sẽ chọn ăn cháo trước, khắc chế thân thể bản năng của mình, cũng nói với mình cái gì mới là lựa chọn chính xác nhất. Ta cược người có thể sống trong phòng tối và vượt qua thủy hình sẽ không ngốc đến mức ăn sườn trước."
Khánh Trần từ từ ăn hết bát cháo hoa, hắn cảm nhận được thân thể rét run đang từ từ ấm áp lên.
Những chuyện đau khổ hắn từng trải qua ở Thế giới ngoài chẳng bằng một góc so với chuyện mấy ngày nay.
Người đồng lứa còn đang lên lớp, yêu đương, chơi game, mà hắn đã bước vào một đoạn nhân sinh mới.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình sẽ đi đến chỗ nào.
Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nói:
"Cho nên mới nói, kỳ thật sau khi ngươi vào căn bản cũng không biết mình là người Khánh thị nên mới tìm lão bản đánh cờ, giải vây?"
"Ừm… "
Khánh Trần gật đầu, chuyện cho tới bây giờ cũng không cần giấu diếm gì nữa.
Lâm Tiểu Tiếu lại hỏi:
"Cho nên bây giờ ngươi cùng Khánh thị cũng không có liên quan gì đúng không, chưa từng sống ở Khánh thị, cũng không có cảm giác gì với nơi đó.”
"Ừm… "
Khánh Trần lần nữa gật đầu.
Lâm Tiểu Tiếu mừng tít mắt:
"Vậy thì không tệ, đoán chừng lão bản cũng nghĩ đến điểm này mới quyết định thu nhận ngươi."
Diệp Vãn nói với Khánh Trần:
"Ngươi có thể yên tâm, thân phận của ngươi chỉ có ta, Lâm Tiểu Tiếu và lão bản biết, ngay cả Lý Đông Trạch cũng không được biết. Chúng ta sẽ giữ bí mật này cho ngươi."
Khánh Trần thở nhẹ nhõm:
"Tạ ơn. . . Lý Đông Trạch là ai?"
"Lý Đông Trạch của Hằng Xã … "
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói:
"Hằng Xã là tổ chức dưới trướng Kỵ Sĩ, năng lực Kỵ Sĩ lớn hơn ngươi nghĩ nhiều. Xem ra ngươi hoàn toàn không biết gì về, mấy ngày nay hai ta sẽ truyền thụ cho ngươi.”
Diệp Vãn nói:
"Đúng rồi, Lộ Quảng Nghĩa rất trung thành với ngươi, mấy ngày nay hắn ăn không ít đau khổ vì ngươi, thiếu chút nữa đã động thủ với lão bản."
"Ừm, tạ ơn nhắc nhở… "
Khánh Trần gật gật đầu.
"Ngươi biết Lưu Đức Trụ, Hoàng Tể Tiên không, còn tên Giản Sênh thích mắng chửi người kia…"
Lâm Tiểu Tiếu hỏi.