Chương 600: Có Thể Tự Cứu
Hồ Tiểu Ngưu thận trọng nói:
"Chú Trương, ông chủ của chúng ta không ham tiền, thật ra ngươi cũng biết Hồ gia và Trương gia đều không thiếu tiền, nếu ông chủ cần tiền thì chỉ cần nói một câu, Hồ gia và Trương gia sẽ lập tức mang đến….Nhưng nó cũng là thứ để biểu hiện thành ý tốt nhất, vì những thứ khác không thể đo đếm bằng số lượng như tiền được."
Trương Thiên Chân nói:
"Hóa ra là thế, vậy nếu ngươi muốn biểu hiện tốt hơn một chút thì trả thêm tiền đi."
"Được."
Trương Thừa Trạch nghiêm túc nói:
"Bây giờ giá tiền mỗi tuần là 1 triệu, ta nên trả thêm bao nhiêu mới đủ?"
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một lát, sau đó lặng sẽ dựng ba ngón tay.
"30 triệu?"
Trương Thừa Trạch sửng sốt.
Ngón tay bé nhỏ của Lưu Đức Trụ run nhẹ một cái.
Trương Thiên Chân nói "trả thêm chút tiền" như thể đó chỉ là chuyện râu ria, nhưng họ biết đó mới là mục đích thật sự của ông chủ, nếu không vì mục đích đó, sao đêm nay lại xảy ra chuyện này được?
Mà con số 30 triệu Trương Thừa Trạch vô tình thốt lên cũng khiến Lưu Đức Trụ phải kinh ngạc.
Họ đều không để ý đến một chuyện, những gì Trương Thừa Trạch vừa trải qua khủng bố hơn những gì họ tưởng tượng nhiều.
Đối với Trương Thừa Trạch, số tiền hắn bỏ ra bây giờ không còn là phí bảo hộ nữa, mà là phí mua mạng.
Mạng của hắn đáng giá bao nhiêu tiền?
Trương Thừa Trạch nói:
"Ta không thể chi trả 30 triệu một tuần được, một tháng là 120 triệu, một năm là 1.44 tỉ, vốn lưu động trong công ty của ta chỉ có 100 triệu. Không phải ta không muốn đưa, mà vì nếu trả mức phí như vậy thì một tháng sau, công ty của ta sẽ phá sản. Nếu một tuần trả 500 vạn, một tháng trả 20 triệu thì ta có thể làm được. Ta đồng ý trả thêm 20 triệu tiền cảm ơn lần cứu mạng này!"
Không phải Trương Thừa Trạch đang mặc cả để giảm giá, những lời hắn vừa nói đều là thật.
Hắn kinh doanh bất động sản, mấy năm trước công ty thu về lợi nhuận khá tốt, nhưng từ khi chủ trương “có nhà ở, không đầu cơ” trong nước có hiệu lực, số tiền nợ ngân hàng sắp vượt qua cả số vốn của hắn.
Số tiền công ty bất động sản nợ ngân hàng cao ngoài sức tưởng tượng.
Trong hai năm qua, hắn đã làm việc rất vất vả mới không bị phá sản, mỗi tháng hắn không thể chỉ trả một lượng tiền mặt cao như thế.
Hắn còn lâu mới hào phóng được như Hồ Đại Thành.
Lưu Đức Trụ lấy lại bình tĩnh rồi nói:
"Ta phải hỏi ý kiến ông chủ xem hắn có chấp nhận giá tiền này không, mọi thứ đều do hắn quyết định."
"Tốt tốt tốt, không sao hết, nhờ ngươi chuyển lời với ông chủ, ta sẽ trả thêm một khoản tiền thù lao sau khi mua được thuốc biến đổi gen."
Trương Thừa Trạch nói.
Lưu Đức Trụ nói:
"Ta sẽ sắp xếp chỗ ở đảm bảo an toàn cho ngươi trong tuần này, còn những chuyện sau này thì để sau này lại nói."
Đối với Bạch Trú, số tiền đó đã đủ chi trả tất cả các chi phí phát sinh khi vận hành tổ chức.
Khánh Trần sẽ không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc ở thế giới ngoài nữa.
Nếu có người muốn thuê Bạch Trú bảo hộ, hắn sao có thể không thu tiền.
....
Trong căn nhà ở tầng 132 cao ốc Lạc Thần, sau khi Khánh Trần xác định Trương Thừa Trạch đã đồng ý trả thêm tiền mới có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyện quan trọng cần xử lí tiếp theo chính là hoàn thành hạng thứ hai Sinh Tử Quan.
Khánh Trần hỏi:
"Nhất, ngươi có ở đây không?"
"Ta có."
"Ngững chuyện xảy ra đêm nay có sơ hở gì không?"
Khánh Trần ngồi trên ghế sa lon cúi đầu trầm tư, hắn đang nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
"Thật ra, Trương Thừa Trạch có thể tự cứu mình."
Nhất nói:
"Hắn chỉ cần nói mình là người du hành, nhất định có thể sống sót."
"A? Vì sao."
Khánh Trần không hiểu.
"Tô Hành Chỉ đã bán Trương Thừa Trạch cho Thường Bình, nhưng những người buôn bán nội tạng như Thường Bình sợ nhất chính là người du hành."
Khi Nhất nói đến chuyện Khánh Trần không biết thì có vẻ rất vui vẻ:
"Ngươi nghĩ hắn bắt Trương Thừa Trạch làm gì?"
"Cướp nội tạng rồi bán cho những kẻ giàu có."
Khi Khánh Trần nói đến đây đã nghĩ ra một chuyện:
"CMN...."
Nội tạng của người du hành có thể bán được sao!
Bởi vì người du hành không ở một nơi cố định, tuy họ đã chết nhưng thi thể vẫn quay về thế giới ngoài!
Nếu người giàu có nào còn chưa kịp cấy ghép thì còn may.
Nếu đến thời gian xuyên về mà những kẻ này đã cấy ghét nội tạng của người du hành thì chắc chắn sẽ chết tại chỗ!
Thử tượng tượng mà xem, ngươi đang ngủ yên lành ở nhà mà trái tim tự dưng biến mất, làm gì có ai muốn gặp phải chuyện này.
Cho nên Nhất mới nói, chỉ cần Trương Thừa Trạch nói mình là người du hành thì chắc chắn hắn sẽ không chết.
"Chuyện này từng xảy ra ở thế giới trong bao giờ chưa?"
Khánh Trần hỏi.
"Có rồi."
Nhất nói:
"Hai tuần sau khi có người xuyên qua, có một phú hào ở thành phố số 9 từng phẫu thuật thay tim đột nhiên chết ở bệnh viện. Lúc ấy truyền thông liên bang đưa tin nguyên nhân chuyện này là do kẻ thù của hắn đến moi tim, nhưng mọi người lúc đó đều không hiểu một chuyện, nếu moi tim thì vì sao moi xong lại khâu vết thương lần nữa, còn lau dọn sạch sẽ đến mức không để lại bất cứ vết máu nào. Mãi sau này mọi người mới hiểu, nguyên nhân chuyện này không phải do kẻ thù của hắn làm, mà do quy tắc Thế Giới làm."