Chương 63: Chuyện Về Ảnh Tử
Hôm nay sẽ lên 4 chương, mọi người thêm truyện vào TỦ SÁCH nhé!
---
"Phải từng làm ảnh tử mới có thể trở thành gia chủ?"
Khánh Trần nghi ngờ.
Đến nay hắn vẫn chưa có khái niệm rõ ràng gì với việc cạnh tranh ảnh tử. Trước đó vì không thể bại lộ, hắn chỉ có thể đần độn u mê giả bộ cái gì cũng biết.
Hiện tại rốt cục cũng có thể hóa giải nhiều điểm nghi ngờ.
Trực tiếp hỏi!
Lý Thúc Đồng cũng biết hắn không phải người trong thế giới này, vì thế lại bắt đầu liên tục giải thích cho hắn hiểu:
"Có người nói từ kỷ nguyên văn minh nhân loại trước đó, Khánh thị đã tồn tại. Thời điểm đó ảnh tử chỉ là nhân vật tập đoàn Khánh thị có thể tùy tiện vứt bỏ, nên chỉ chuyên chọn tử đệ Khánh thị không có bối cảnh tới đảm nhiệm, quyền lực cũng không lớn như hiện tại."
"Sau đó vì một vị ảnh tử Khánh thị thiên tư trác tuyệt lật bàn, đảo khách thành chủ. Từ nay về sau hắn ta đã định ra quy củ mới."
"Toàn bộ gia chủ nhất định phải từng làm ảnh tử, phải từng nhìn thấy chuyện bẩn thỉu nhất trên thế gian này. Mà người từng làm ảnh tử, gia tộc sẽ không bao giờ ruồng bỏ mà phụng dưỡng bọn họ sống hết quãng đời còn lại."
Khánh Trần nghi ngờ:
"Có bao nhiêu ảnh tử?"
Lý Thúc Đồng trả lời:
"Bình quân hơn mười năm sẽ chọn một đời, một đời gia chủ có thể sống qua mười mấy đời ảnh tử."
Hắn tiếp tục nói:
"Thời đại hiện tại, kỹ thuật y liệu đã rất lợi hại, một vị gia chủ có thể sống tới trăm năm, có người thậm chí còn có thể sống hơn 150 năm. Cho nên khi gia chủ thoái vị, hắn sẽ chọn một người được hắn tán thành nhất từ trong mười vị ảnh tử đương nhiệm."
"Những ảnh tử khác thì sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Giao quyền ra."
Lý Thúc Đồng nói:
"Nhưng bọn họ vẫn có thể an hưởng tuổi già. Trở thành ảnh tử không chỉ có tư cách làm gia chủ, còn nhận được kim bài miễn tử."
"Ta luôn cảm thấy chế độ này có chút kỳ quái. Nếu bản thân vị tổ tiên Khánh thị kia đã từng làm ảnh tử, biết nổi khổ của ảnh tử, vì sao hắn ta còn phải định ra chế độ như nuôi cổ vậy?"
Khánh Trần nghi ngờ.
"Không hiểu, quy củ chín người tranh giành vị trí này không phải do hắn ta định, là nhi tử của hắn ta quyết định. Dường như đó là vì mấy vị nhi tử của người này đều là phế vật, bên cạnh không có người nào có thể dùng được, cho nên hắn ta để đám đầy tớ của mình tranh giành, người thắng đương nhiên sẽ là người mạnh nhất.”
Lý Thúc Đồng giải thích nói.
"Vị tổ tiên Khánh thị kia không ngăn cản con của mình sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Ngay từ đầu việc tranh giành ảnh tử chỉ là để mọi người làm nhiệm vụ, ai có thể lực càng mạnh hơn người đó sẽ thắng.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Thế nhưng gần ngàn năm trôi qua, việc tranh ảnh tử đã dần biến tướng, bắt đầu biến thành ai có thể còn sống người đó sẽ trở thành ảnh tử."
Khánh Trần gật đầu, như vậy mới phù hợp với logic.
Gia pháp cho tổ tông quyết định là thể hiện chủ nghĩa lý tưởng, nhưng tất cả lý tưởng đều sẽ dần thối nát theo thời gian.
Không có thứ gì có thể vĩnh viễn bất biến, bởi vì nhân tâm vẫn luôn thay đổi.
"Về sau, lệ cũ khi tranh ảnh tử vẫn luôn kéo dài tới tận bây giờ.”
Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói:
"Có lẽ ngay cả gia chủ Khánh thị cũng hiểu điều này, nếu Khánh thị không hung ác độc địa làm sao có thể đặt chân trong thế giới này?"
"Cũng đúng.”
Khánh Trần gật đầu:
"Cho nên hiện tại ta phải chú ý an toàn của mình mới đúng, bởi vì chín hậu tuyển ảnh tử đều muốn diệt trừ những người khác."
"Ừm.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Nói thật, chuyện lần này cũng vượt khỏi dự liệu của ta. Ta không nghĩ tới mới vừa bắt đầu đã có người muốn diệt trừ những người khác. Trước đây bọn họ không ra tay nhanh như vậy, trừ phi có người cảm nhận được uy hiếp đến từ ngươi."
"Bởi vì ta có quan hệ gần gũi với ngươi sao?"
Khánh Trần phân tích:
"Không đúng không đúng, khi ta còn chưa quen biết ngươi, đám tử sĩ đã theo ta vào đây."
"Không cần suy nghĩ nhiều, đợi thời gian nữa tự nhiên sẽ biết.”
Lý Thúc Đồng nói.
"Ta có thể từ bỏ việc cạnh tranh ảnh tử không? Là người Khánh thị và gia nhập kỵ sĩ có xung đột với nhau không?"
Khánh Trần hỏi.
"Không xung đột.”
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
"Chỉ là ngươi vẫn nên cố gắng đừng để người khác biết chuyện ngươi gia nhập Kỵ Sĩ thì tốt hơn. Ngươi không thấy ta cũng bị nhốt ở chỗ này sao? Về sau nửa đêm ta sẽ tới dạy ngươi, còn ban ngày sẽ giống như bây giờ. Hơn nữa ta đề nghị ngươi không nên từ bỏ việc tranh ảnh tử, bởi vì ngươi còn chưa từng thấy ảnh tử có quyền lực lớn tới mức nào."
"Ừm.”
Khánh Trần gật đầu. Hắn cũng không phải người không có can đảm. Nếu Lý Thúc Đồng đã nói đừng từ bỏ, vậy hắn phải chơi một chút với những người hậu tuyển khác.
Lúc này trong ngục giam số 18 trống trải vô cùng, Khánh Trần cũng không cảm thấy câu thúc.
Lý Thúc Đồng khoanh chân ngồi dưới đất, mèo lớn tựa sát vào hắn ta ngủ thiếp đi, Khánh Trần cũng khoanh chân theo hắn ta ngồi ở đối diện.