Chương 82: Bán Vàng
Cám ơn bạn kenvirgo, zelld242, bakatora.... đã ủng hộ Khánh Trần ạ!
---
Phịch một tiếng, cửa lại lần nữa bị đóng lại, Lý Đồng Vân đứng bên trong cửa nói:
"Mẹ, không phải Khánh Trần ca ca."
Giang Tuyết kỳ quái:
"Vậy đó là ai?"
Lý Đồng Vân trả lời:
"Không quan trọng."
Hiệu quả cách âm của căn nhà này chẳng ra sao, Hồ Tiểu Ngưu có thể nghe được tiếng phim hoạt hình những chú chó cứu hộ truyền tới từ bên trong, sau đó cánh cửa này thật sự không mở ra chào đón bọn họ nữa.
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn nhau:
"Khánh Trần ca ca... Tên này hơi quen tai?"
Lúc này bọn hắn còn chưa ý thức được, hàng xóm trong tầng này, một người là dòng dõi đích tôn của tập đoàn tài chính Lý thị, một người là đệ tử đơn truyền của Lý Thúc Đồng. Bọn hắn cực khổ chạy đến Lạc thành, kết quả ngay cả chính chủ cũng không tìm đúng.
...
Lúc này, Khánh Trần bị Lý Đồng Vân lẩm bẩm nhắc tên đang đứng trong ngõ hẻm nào đó ở đường chữ thập phía nam Lạc thành.
Hẻm nhỏ lâu năm, kiến trúc đều là kiểu Trung Hoa, hai bên đường đá xanh đều là tường xám ngói đen.
Lúc trời mưa, giọt mưa hội tụ trên mái ngói sau đó thuận theo hàng ngói rơi xuống.
Ngoài tiệm Lão Kim treo hai đèn lồng đỏ, nơi cửa còn đặt một tấm bảng đen: Mua quà tặng, vàng, đông trùng hạ thảo, nhân sâm với giá cao.
Khánh Trần mặc áo hoocdies trùm mũ hỏi:
"Vàng mua giá bao nhiêu?"
Lão đầu đang bện giỏ trúc bên trong giương mắt liếc nhìn hắn một chút:
"Có hóa đơn không?"
"Không có.”
Khánh Trần lắc đầu.
Cái gọi là hóa đơn chính là hóa đơn lúc mua vàng. Cái đồ chơi này có thể chứng minh nguồn gốc vàng của ngươi.
Bình thường khi thu mua vàng đều cần hóa đơn, nếu vàng không có hóa đơn rất có thể là vàng có vấn đề, những tiệm có quy định rõ ràng sẽ không mua lại nó.
Lão đầu nhìn hắn một cái, thả giỏ trúc trong tay xuống nói:
"Không có hóa đơn rất khó lo liệu, nếu ngươi thật tâm muốn bán thì 220 tệ/gram, ta sẽ không hỏi ngươi lấy được nó từ chỗ nào."
Giá vàng hôm nay là 380 tệ/gram.
Khánh Trần suy nghĩ một chút nói:
"Thành giao, 39 gram."
Đối với hắn, 8580 tệ đã là một khoản tiền lớn, tối thiểu cũng có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng khẩn cấp trước mắt.
...
Cả đời này, Khánh Trần chưa bao giờ được thấy hơn tám nghìn đồng tiền, hắn không muốn chuyển khoản, mà kiên trì để đối phương cầm tiền mặt.
Lão già bên trong tiệm vàng vừa tiền, vừa nói thầm:
"Tuổi nhỏ mà rất cẩn thận, nhưng mà XXX làm nghề này cẩn thận một chút cũng không sai, lần sau nếu có thêm thu hoạch thì cứ đến chỗ ta, số lượng nhiều thì ta sẽ tăng thêm cho ngươi mỗi gram 5 đồng tiền, có bao nhiêu thu bấy nhiêu.”
Có vẻ như lão già nghĩ Khánh Trần là trộm, nhưng Khánh Trần cũng không phản bác.
Hắn đưa tiền cho Khánh Trần, sau đó nhìn Khánh Trần dùng tay kiểm tra từng tờ từng tờ tiền giấy dưới ánh đèn, hình mờ, vân tiền, chữ nổi, nhìn kĩ chữ mờ, kiểm tra từng điểm một không sót chỗ nào.
Cuối cùng Khánh Trần rút ra hai tờ từ trong xấp tiền:
"Tờ 50 và 20 này, làm phiền đổi một chút.”
Lão già thấy hơi đau răng:
"Cái nghề bán vàng lấy tiền của các ngươi có rất ít người cẩn thận thế này.”
Nói rồi hắn kéo ngăn kéo bên cạnh ra, đổi hai tờ tiền.
"Nếu đã muốn làm ăn, về sau đừng lấy tiền giả ra để lừa người khác."
Khánh Trần nói.
"Được thôi, thường đến đây đấy."
Lão già bất đắc dĩ.
Khánh Trần nhận lấy tiền rồi quay đầu bước đi, ông chủ tiệm vàng răng móm, đã có tuổi nhìn bóng lưng hắn nghĩ thầm, về sau thiếu niên này tuyệt đối sẽ có triển vọng lớn, trở thành vua trộm hàng đầu.
Hắn rẽ ngang rẽ dọc trong ngõ hẻm, mới ngồi xe bus về nhà.
Lại mua hơn mười cân thịt bò, ba cân trứng gà, còn có một số rau quả trong chợ nông sản.
Diệp Vãn đã từng nói, bây giờ nhất định hắn phải biến thành một con động vật ăn thịt hung dữ.
Lúc trở lại tòa nhà, hắn ngẩng đầu một cái liền trông thấy Lý Đồng Vân đang vụng trộm vẫy mình từ trên tầng hai.
Khánh Trần ngẫm nghĩ, vẫy vẫy tay lại với Lý Đồng Vân, ra hiệu nàng có chuyện gì thì xuống tầng rồi nói.
Giang Tuyết là người du hành thời gian đã biết ở bên ngoài, mình hay đến nhà đối phương có thể sẽ bị người khác chú ý, nhưng Lý Đồng Vân chỉ là một cô nhóc, đến nhà nàng nói chuyện cũng không bắt mắt lắm.
Câu nói đầu tiên của Lý Đồng Vân sau khi vào cửa chính là:
"Anh Khánh Trần, hàng xóm mới tới là ai vậy, ngươi đã nói chuyện nói với bọn họ chưa.”
"Là chuyển trường từ Hải Thành tới, đến vì Lưu Đức Trụ."
Khánh Trần chia sẻ tin tức của hắn:
"Ta nghe bọn họ dùng tiếng Anh đối thoại, Hải Thành hẳn là tương ứng với thành phố số 7 trong thế giới.”
"Anh Khánh Trần, ngươi còn có thể nghe hiểu tiếng Anh?"
Lý Đồng Vân nghi ngờ nói:
"Kỹ năng tốt như vậy sao?”
"Cũng tạm."