Chương 12: Chẳng Lẽ Thứ Này Là Cây Thiên Phú?
Hào quang nhàn nhạt nở rộ trên bàn tay đã hao hết sạch, nó giống như một con đom đóm cỡ lớn, mà trong lòng bàn tay hắn truyền đến từng đợt đau đớn do bị đâm, khiến Lục Diệp có cảm giác tựa như đang có rất nhiều kim đâm vào da thịt của hắn.
Tuy nó chỉ là một bàn tay nhưng giờ phút này bàn tay ấy lại mang tới cho hắn một loại cảm giác cực kì sắc bén.
Lục Diệp cảm thấy hắn hoàn toàn có thể dùng một chưởng bổ ra một khối đá!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức chọn một tảng đá có kích thước bằng chậu rửa mặt ở bên cạnh, loại tảng đá này có thể thấy được ở khắp nơi trong đường hầm mỏ, cũng là thứ không có bất cứ giá trị gì.
Sau khi Lục Diệp lăn hòn đá tới trước mặt mình, lập tức dựng thẳng bàn tay lên rồi bổ xuống.
Tảng đá có kích cỡ bằng chậu rửa mặt kia phát ra một tiếng kêu rồi vỡ vụn ra, nơi vết cắt thật chỉnh tề.
Lục Diệp nhìn một màn này mà sợ tới ngây người.
Tuy vừa rồi hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể bổ nát tảng đá nhưng không ngờ sẽ đạt tới hiệu quả như vậy.
Nói nữa, đây không phải bổ mà là cắt ra và thứ cắt tảng đá kia ra, chính là một bàn tay của hắn!
Mà tất cả chuyện này phát sinh bởi vì bàn tay ấy được Phong Duệ gia trì.
Dường như đạo linh văn này có tác dụng khiến một vật trở nên cực kỳ sắc bén.
Trước kia, Lục Diệp từng thấy một vị tu sĩ Tà Nguyệt cốc dùng một chưởng vỗ nát một khối đá. Một màn này khiến hắn kinh hãi tựa như gặp phải Thiên nhân (người trời), nhưng hiện tại xem ra, hắn cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.
Lại nói, đây là cắt đá, nếu như cắt người thì sao?
Sau khi cắt đứt tảng đá, hào quang trên bàn tay hắn chậm rãi tiêu tán, nguyên nhân hẳn là linh lực đã hao hết.
Ngay lúc ấy, Lục Diệp cảm giác thân thể trống rỗng, cảm giác suy yếu đánh úp lại.
Lục Diệp thầm nghĩ hỏng rồi. Hắn vừa khai khiếu, nhất thời ngứa ngáy trong lòng ngưng tụ ra một đạo linh văn, ít nhiều cũng có chút không biết tự lượng sức mình, mới tiêu hao nghiêm trọng như vậy.
Lục Diệp cố nén cảm giác mệt mỏi trùng kích lại, nếu lúc này hắn ngủ thiếp đi, chẳng biết còn có thể tỉnh lại hay không.
Hắn vội vàng trở lại chỗ vừa rồi, cầm lấy một bình Khí Huyết đan, đổ ra mấy hạt nhét thẳng vào miệng, lại cầm lấy một miếng thịt thú vật, bắt đầu há miệng lớn ăn vào.
Dược hiệu Khí Huyết đan tan ra, dần dần tẩm bổ thân thể của hắn, khiến cảm giác suy yếu chậm rãi biến mất.
Lục Diệp tựa lưng lên vách đá, sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Ảnh Tử thụ làm bạn bên hắn đã hơn một năm. Sau khi nó thôn phệ một ngọn lửa màu vàng cam đã khiến hắn mở ra linh khiếu, trở thành một tu sĩ. Tiếp đó, khi hắn xem xét Ảnh Tử thụ lại phát hiện một mảnh lá cây trên cành bị thiêu đốt. Cuối cùng từ trên mảnh lá cây bị thiêu đốt kia, hắn đã nhận được đạo Phong Duệ linh văn này...
Giờ phút này, khi Lục Diệp lại quan sát Ảnh Tử thụ kia, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một loại ký thị cảm (cảm giác đã từng quen thuộc) mãnh liệt.
Lục Diệp trầm ngâm một lát, chợt giật mình hiểu ra: "Chẳng lẽ thứ này là cây thiên phú?"
Một phiến lá trên cây thiên phú bao hàm Phong Duệ linh văn, vậy những chiếc lá khác thì sao? Có phải chúng cũng được khắc những linh văn khác hay không?
Nếu như hắn có thể thắp sáng càng nhiều lá cây, chẳng phải sẽ đạt được càng nhiều loại tri thức linh văn hơn?
Lục Diệp nhớ tới tán cây to lớn cùng vô số lá của cây thiên phú kia, trong lòng càng thêm nóng bỏng.
Đến đây, hắn đã thầm có chút suy đoán mơ hồ về cách thắp sáng những phiến lá khác trên cây, nhưng bây giờ không thể chứng thực, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội lại nói.
Chuyện trước mắt hắn có thể làm chính là nhanh chóng mở ra càng nhiều linh khiếu, tăng lên tu vi của mình.
Vị trí linh khiếu thứ nhất cảu tu sĩ được mở ra ngay tại đan điền. Đây là điểm xuất phát của tu hành, được xưng là Nguyên Linh khiếu, về sau mở ra Linh khiếu như thế nào, phải xem tu sĩ tu hành công pháp dạng gì.
Công pháp khác biệt dẫn đến vị trí mở ra Linh khiếu hoàn toàn không giống nhau. Bên cạnh đó, càng mở ra nhiều Linh khiếu thì tu vi càng cao.
Đến lúc ấy, quyển Kim Thiền Tiêu Dao quyết kia đã có đất dụng võ rồi!
Lục Diệp thoáng bình phục một chút tâm tình kích động, hắn cầm lấy túi trữ vật của Dương quản sự bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tới tận lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, vừa rồi khi hắn khắc Phong Duệ lên bàn tay, nó đã thủng trăm ngàn lỗ, giống như bị vô số cây kim đâm xuyên, lưu lại không ít máu.
Vừa rồi trong lòng quá kích động, nên hắn không hề cảm nhận được, giờ phút này mới phát hiện ra, lập tức cảm thấy đau đớn đến nhói tim không ngừng kích thích thần kinh.
Hắn âm thầm tự xét lại, xem ra sau này nếu muốn thể nghiệm loại linh văn gì cũng không thể tuỳ tiện dùng trên người mình.