Chương 15: Gặp Phải Tu Sĩ Tà Nguyệt Cốc
Mặc dù Lục Diệp không có cách tính toán thời gian chính xác, nhưng hắn lại có thể áng chừng, dường như từ khi hắn bắt đầu tu hành đến bây giờ, thời gian đã trôi qua hơn mười ngày rồi.
Trong khoảng thời gian tu hành này, thu hoạch của Lục Diệp không quá lớn, nhưng lại không hề nhỏ.
Ít nhất thì nguyên linh lực bên trong Linh khiếu đã tràn đầy rồi. Nói một cách khác, hắn đã có tư cách tiến hành mở ra một Linh khiếu kế tiếp, tu hành công pháp Kim Thiền Tiêu Dao quyết kia.
Thế nhưng khi hắn dựa theo chỉ dẫn của quyển Kim Thiền Tiêu Dao quyết kia để mở ra Linh khiếu thứ hai, hắn lại không thể tìm ra vị trí của nó, chẳng những tu hành không thành công, ngược lại còn tiêu phí rất nhiều linh lực một cách vô ích.
Không trách trước kia, hắn nghe người ta nói chuyện, tu hành còn cần trưởng bối dạy bảo, nếu để tự mình tìm tòi không biết phải đi bao nhiêu đường quanh co.
Cho nên dù Lục Diệp đã tiêu hao tất cả Khí Huyết đan, thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một tu sĩ mở ra một khiếu.
Vết thương trên người hắn đã khỏi, cũng không trở ngại hành động.
Nhưng vẫn còn một điều khiến Lục Diệp có chút xoắn xuýt, hắn không biết mình nên xử lý túi trữ vật của Dương quản sự như thế nào. Và hắn lại không cam lòng nếu bỏ thứ này lại đây.
Đây là đồ vật mà Dương quản sự đã mất cả đời để tích cóp, bên trong có không ít đồ tốt, không nói tới những thứ khác, chỉ những khoáng vật trân quý kia thôi đã có giá trị không nhỏ.
Bản thân hắn vốn là vô thân vô cố ở thế giới này, không có bất kỳ trưởng bối nào quan tâm. Mà chắc chắn rằng tu hành về sau sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên. Nếu hắn có di vật của Dương quản sự, ít nhất là hắn sẽ không cần phát sầu vì tài nguyên tu hành ở giai đoạn đầu tiên.
Nhưng nếu mang túi trữ vật này bên người lại không quá thỏa đáng. Đây là thế giới tu hành, rất thường gặp những chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham, giết người đoạt mệnh, một tu sĩ yếu ớt như hắn lại mang theo một túi trữ vật trân quý, khó tránh khỏi có người nhìn thấy mà nổi lòng tham.
Sau khi Lục Diệp suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn đã quyết định mang theo túi trữ vật. Khỏi phải nói, phú quý luôn tìm thấy bên trong nguy hiểm, nếu hắn bỏ lỡ cơ hội này, chưa chắc sẽ gặp được một lần phát tài như thế.
Sau khi Lục Diệp hạ quyết tâm, hắn lại trở về chỗ mình từng giết chết Dương quản sự, nhặt cái cuốc chim bị chém đứt một đoạn của bản thân lên.
Nếu đã quyết định mang túi trữ vật đi, đương nhiên cũng không thể bỏ qua nguyên từ khoáng ở nơi này. Phải biết rằng, khoáng vật này rất là trân quý.
Lục Diệp vung cuốc chim lên, mồ hôi đổ như mưa.
Một năm qua hắn luôn làm chuyện lấy quặng này, đã sớm trở thành xe nhẹ đường quen, bây giờ còn có linh lực đặt nền móng, hiệu suất nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Từng khối nguyên từ khoáng bị hắn khai thác ra, cất vào bên trong túi trữ vật.
Mãi đến khi tất cả nguyên từ khoáng đều bị khai thác sạch sẽ, Lục Diệp mới vứt cuốc chim xuống.
Nếu như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, sau này hắn sẽ không cần đến thứ này!
Hắn cởi quần áo, cất kỹ túi trữ vật vào trong người, lại cầm miếng vải quấn chặt quanh thân, kể từ đó chỉ cần hắn không bị người ta lột sạch kiểm tra, sẽ không bại lộ sự tồn tại của túi trữ vật.
Túi trữ vật thì phải giấu đi nhưng hắn lại sớm lấy thanh trường kiếm của Dương quản sự ra ngoài rồi. Phải biết rằng, đoạn đường đi ra này cũng chưa hẳn đã an toàn, nếu trên tay có mang theo vũ khí cũng có thể ứng phó được biến cố phát sinh.
Sau khi Lục Diệp chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi thứ, hắn hít sâu một hơi, lần theo trí nhớ bước ra bên ngoài.
Một đường này hắn bước đi vô cùng cẩn thận, chỉ lo sợ bỗng nhiên đụng phải tu sĩ Tà Nguyệt cốc ở chỗ tối, đồng thời vì không muốn bại lộ hành tung nên hắn cũng không dám đi quá nhanh.
Nhưng… sợ cái gì thì gặp được cái đó, khi hắn vượt qua một ngã rẽ ở trong bóng tối, tiến vào một đường hầm mỏ, đột nhiên thân hình trở nên cứng đờ.
Ở phía trước cách nơi này không xa, có một bóng người dựa lưng lên vách đá hầm mỏ này, nhẹ nhàng thở dốc.
Trong không khí còn tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt. . .
Lục Diệp đang muốn lui về, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, người kia quay đầu nhìn về phía Lục Diệp, ngay lập tức ngạc nhiên hô lên: "Lục Diệp?"
Trong lòng Lục Diệp trở nên căng thẳng.
Phải biết rằng, toàn thân hắn vẫn còn đứng trong bóng tối, thế mà vẫn bị đối phương thấy rõ dung mạo, điều này đã chứng minh người nọ là một vị tu sĩ, đồng thời còn quen biết hắn…
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương chính là một tu sĩ Tà Nguyệt cốc.
Quả nhiên nếu Dương quản sự nghĩ tới chuyện vào đường hầm mỏ tị nạn, thì những tu sĩ Tà Nguyệt cốc khác cũng có thể nghĩ đến. Bây giờ hắn cũng không biết trong cái mỏ quặng này đang ẩn giấu bao nhiêu người của Tà Nguyệt cốc.
Tâm tư Lục Diệp nhanh chóng biến đổi, hắn lập tức tụ linh lực vào mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo của đối phương.