Chương 42: Nhân Tài Tàn Lụi, Môn Phái Suy Thoái
"Bích Huyết tông được đặt tại Áo sơn Binh châu, chúng ta dựng tông đã ngàn năm, từng bồi dưỡng được 63.662 môn nhân đệ tử, trong đó tổng cộng có …Thần Hải cảnh…"
Dưới quá trình giải thích của Đường lão, bức tranh lịch sử về một tông môn đang chầm chậm mở ra trước mắt Lục Diệp, khiến hắn có được một chút kiến thức cơ sở nhất về tông môn này.
Trước mắt hắn vẫn chưa hiểu những con số kia có ý nghĩa gì, chờ sau này hắn hiểu rõ, mới biết những con số kia quan trọng đến dường nào.
Một lát sau, Đường lão nhìn về phía Lục Diệp, nói: "Nếu ngươi còn điều gì muốn biết, cứ hỏi lão phu."
Lục Diệp lập tức hỏi một vấn đề khiến lão rất ngạc nhiên: "Chưởng giáo, sao không thấy sư huynh sư tỷ Bích Huyết tông chúng ta tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này?"
Lúc Đường lão đi tìm hắn trước đó, hắn cũng không cảm thấy có gì lạ thường nhưng chờ sau khi biết Đường lão chính là chưởng giáo Bích Huyết tông, hắn lập tức ý thức được một vấn đề.
Hình như cả Bích Huyết tông. . . chỉ có một mình Đường lão đến đây, bằng không lúc ấy sẽ không phải do lão đi tìm hắn. Loại chuyện đón người mới này chỉ cần tùy tiện giao cho một đệ tử làm là xong, sao chưởng giáo lại phải tự thân xuất mã?
"Khục. . ." Đường lão nắm tay ho nhẹ một tiếng: "Là như thế này, Bích Huyết tông chúng ta không có nhiều người."
Lục Diệp hiểu rõ: "Nghĩa là nhân tài chúng ta tàn lụi, môn phái suy thoái."
Ngẫm lại cũng thấy đúng, tông môn cửu phẩm vốn là tông môn tầng dưới chót trong Tu Hành giới Cửu Châu, chỉ sợ muốn nhận đệ tử môn nhân cũng không phải chuyện quá dễ dàng.
Chỉ cần lấy ví dụ trên người những quáng nô được giải cứu lần này, cũng đủ hiểu, trong hơn một trăm người chỉ có một mình Lục Diệp lựa chọn Bích Huyết tông. Đây còn là dưới tình huống hắn nghe theo Bàng Đại Hải chỉ điểm...
"Ngươi nói như vậy. . . cũng không sai." Đường lão có chút bất đắc dĩ nói.
"Vậy xin hỏi chưởng giáo, hiện tại trong tông có bao nhiêu người?"
Đường lão nói: "Đổi vấn đề."
"A?"
"Ngươi không có vấn đề muốn hỏi trên phương diện tu hành sao?"
"Có!" Lục Diệp vội vàng gật đầu: "Trước mắt một khiếu của đệ tử đã tràn đầy, thế nhưng khi muốn mở khiếu thứ hai lại luôn luôn không tìm được vị trí, xin chưởng giáo chỉ điểm."
Đường lão khẽ vuốt cằm: "Người mới bắt đầu tu hành rất dễ dàng gặp phải vấn đề này. Ngươi muốn mở ra khiếu thứ hai, cần phải có công pháp thích hợp mới được."
"Đệ tử có một bản công pháp." Lục Diệp nói xong, lập tức cởi áo nới dây lưng.
Rồi dưới ánh mắt ngạc nhiên soi mói của Đường lão, hắn lấy túi trữ vật thứ hai vẫn được cất giấu trong người ra ngoài.
Đây là túi trữ vật của Dương quản sự, khi Lục Diệp quyết định rời khỏi đoạn đường tối kia, hắn đã giấu kỹ trong người mình, túi trữ vật này có không ít đồ tốt cho nên hắn sợ bị người khác để mắt tới.
Bây giờ hắn đã bái nhập Bích Huyết tông, ở trước mặt chưởng giáo không cần thiết phải che đậy nữa.
Đường lão nhìn túi trữ vật bên hông Lục Diệp, lại nhìn hắn lấy ra túi trữ vật thứ hai, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu tử này không chỉ giết một tu sĩ Tà Nguyệt cốc ở trong đường hầm mỏ kia!
"Láu cá!" Đường lão bình phán một tiếng.
Lục Diệp ngượng ngùng cười, từ trong túi trữ vật của Dương quản sự, hắn lấy ra một quyển sách đưa cho Đường lão: "Bản Kim Thiền Tiêu Dao quyết này do một tu sĩ Tà Nguyệt cốc cất giữ, không biết đệ tử có thể tu hành hay không?"
"Đã là công pháp, thì có thể tu hành, ngươi đang lo lắng cái gì?" Đường lão nhận lấy, mở ra xem.
"Đây dù sao cũng là công pháp tu hành của đệ tử Tà Nguyệt cốc, đệ tử lo lắng nó là một bản tà công. . ." Nói được nửa câu, Lục Diệp không nói thêm gì nữa.
Bởi vì từ bên phía Đường lão bỗng nhiên truyền đến một chút âm thanh kỳ kỳ quái quái. Và ở bên trong khoang phòng yên tĩnh này, âm thanh kia vang lên cực kỳ chói tai.
Lục Diệp không nhịn được khóe môi hơi giật giật một cái.
Đường lão bên kia lại mặt mày hớn hở.
Âm thanh kia càng ngày càng lớn, lão y y a a trầm bổng lên xuống, trầm bồng du dương, còn có một số đối thoại kỳ kỳ quái quái.
Nếu để cho người không hiểu chuyện nghe được, chỉ sợ sẽ cho rằng bên trong khoang phòng này có người đang làm chuyện xấu xa nào đó.
Lục Diệp thực sự không nhịn được, khẽ vươn nửa người lên, nhìn về phía quyển sách trong tay Đường lão.
Chỉ thấy Đường lão thúc giục linh lực trong tay, nhân vật vốn cứng nhắc trên cuốn sách kia như sống lại, và âm thanh mà Lục Diệp nghe được lại truyền tới từ chính cuốn sách này.
Tới bây giờ hắn mới kịp phản ứng, bản thân đã cầm nhầm rồi.
Trong túi trữ vật của Dương quản sự tổng cộng có ba quyển sách, một quyển tên là Kiếm Thánh Liệt Truyện, một quyển là Kim Thiền Tiêu Dao Quyết, còn một quyển chính là thứ Đường lão đang cầm trên tay. Vừa rồi hắn chỉ tiện tay cầm một cái, ai biết đâu lại lấy ra quyển sách này.