Chương 5: Người Thông Minh Thì Nên Làm Chuyện Thông Minh
"Lục Diệp, có phải ngươi nắm giữ một đường tối nào đó hay không?" Dương quản sự bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng." Lục Diệp gật đầu.
Ở trước mặt Dương quản sự, hắn không thừa nhận chuyện này cũng vô dụng.
Trên thực tế không chỉ một mình Lục Diệp nắm giữ mấy con đường tối, trên tay những quáng nô mạnh mẽ ở bên trong mỏ này đều có mấy con đường như vậy.
Mặc dù đường sáng an toàn nhưng đã không còn nhiều nơi có thể khai thác được.
Ngược lại, mặc dù đường tối nguy cơ trùng trùng nhưng có thể thường xuyên tìm được một chút hàng tốt.
Cũng nhờ những đường tối ẩn chứa tài nguyên phong phú này, Lục Diệp mới có thể đảm bảo thu hoạch tràn đầy mỗi ngày, bằng không hắn đâu có dư thừa cống hiến đi đổi Khí Huyết đan.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Dương quản sự nhận ra Lục Diệp lại mang hắn đi theo.
"Dương quản sự muốn đi đường tối nào?" Lục Diệp chợt hỏi.
Đột nhiên Dương quản sự đề cập đến chuyện đường tối khiến hắn có chút suy đoán.
Dương quản sự nói: "Mang ta đi tìm một đường tối thần bí nhất."
"Được!" Lục Diệp gật đầu đồng ý, nhưng mới đi được mấy bước, bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay bưng kín ngực mình.
Sau khi bị đánh, xương cốt trên ngực hắn có chút lệch vị trí, đoạn đường này lại đi theo Dương quản sự với tốc độ quá nhanh, căn bản không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Giờ phút này, hắn vừa cử động đã chạm phải vết thương khiến toàn thân đau đớn, bị buộc phải dừng lại, trên trán đã ứớt đẫm mồ hôi.
Dương quản sự bất mãn liếc hắn một cái, sau đó, gã do dự đưa tay thăm dò vào bên trong một chiếc túi vải bên hông.
Rất nhanh, gã đã lấy ra một viên đan dược tròn vo như hạt đậu nành, đưa cho Lục Diệp, nói: "Ăn đi!"
Lục Diệp nhận lấy, hắn không nhận ra đây là loại đan dược gì.
Một năm qua hắn chỉ tiếp xúc với Khí Huyết đan, nhưng viên đan dược trong tay này rõ ràng không phải loại đan dược kia.
Có điều, trong lúc này Dương quản sự đang có việc cần dùng tới hắn, chắc chắn sẽ không lấy ra một thứ có hại cho hắn, hơn phân nửa, thứ này là đan dược dùng chữa thương.
Hắn nhét viên đan dược kia vào trong miệng, sau khi nhai mấy lần lập tức hối hận đến ruột cũng xanh, bởi vì thuốc này đắng muốn chết.
"Nhai nó làm cái gì? Nuốt vào là được rồi. Đây là đan dược chữa thương." Dương quản sự tức giận nói.
Quả nhiên là đan dược chữa thương, Lục Diệp cố nén gương mặt đầy đau khổ, vẫn phải nặn ra nụ cười cảm tạ: "Đa tạ Dương quản sự."
"Nếu muốn cám ơn ta thì đi nhanh lên." Dương quản sự đẩy hắn một cái.
Lục Diệp không thể không cố vực dậy tinh thần, đi phía trước dẫn đường.
Lại nói, mặc dù đan dược kia đắng muốn chết nhưng hiệu quả lại tốt tới lạ thường.
Chỉ một lát sau khi ăn vào, Lục Diệp đã cảm nhân được vùng bụng có một dòng khí nóng phun trào. Ngay sau đó tổn thương nơi ngực cũng không còn đau như trước nữa, ngược lại còn hơi sưng lên và ngứa ngáy.
Điều này khiến hắn không khỏi cảm khái một tiếng, quả nhiên là thuốc đắng dã tật.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Diệp, hai người không ngừng tiến lên.
Thông đạo bên trong hầm mỏ đan xen ngang dọc, ngẫu nhiên sẽ gặp được một vài quáng nô vừa trở về, Dương quản sự đều duỗi tay một chưởng liền giết.
Lục Diệp chứng kiến cảnh này, mí mắt giựt liên hồi, ngờ vực vô căn cứ trong lòng càng trở nên rõ ràng.
Khoảng chừng một canh giờ sau, hai người dừng chân trước một con đường tối, trong tay Lục Diệp đã nhiều thêm một bó đuốc.
Hắn vừa tiện tay lấy bó đuốc này ở gần đó, mở miệng nói: "Dương quản sự, nơi này chính là đường tối bí mật nhất. Sau khi ngài đi vào giao lộ thứ nhất thì rẽ trái, giao lộ thứ hai..."
Hắn còn chưa dứt lời, Dương quản sự đã một cước đạp hắn đi vào: "Đi đằng trước dẫn đường!"
Lòng Lục Diệp chìm xuống đáy cốc.
Ngay từ đầu, hắn đã ở phía trước dẫn đường, cũng được chứng kiến hết thảy những hành động của Dương quản sự suốt cả quãng đường kia, nếu hắn thật sự đưa gã đến đúng chỗ, chỉ sợ bản thân cũng không có trái ngọt để ăn.
Nhưng lần dò xét sau cùng đã thất bại, hiển nhiên Dương quản sự không có ý định một mình đi sâu vào đường tối, có người quen thuộc địa hình như Lục Diệp dẫn đường, vẫn tốt hơn rất nhiều so với chính gã tìm tòi.
Hết cách, Lục Diệp chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Một đường rẽ trái lượn phải, tuy Dương quản sự là tu sĩ nhưng cũng có chút không nhớ rõ đường trở về.
Lại mất hơn một canh giờ, phía trước hầm mỏ đã bị chắn chết, không còn lối đi.
Lục Diệp cắm bó đuốc vào một cây cọc ngầm phía trên vách đá.
Dương quản sự thở phào một hơi, ngồi dưới đất thở dốc rồi quay đầu lườm Lục Diệp một cái, không nhịn được cười nói: "Rất khá, nơi này mà ngươi cũng tìm được tới."
Lục Diệp cười cười: "Vận khí tốt mà thôi."
Dương quản sự gật gật đầu, không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Lục Diệp nói: "Dương quản sự, vậy ta đi về trước nhé."
Dương quản sự hơi hơi mở mắt ra, thản nhiên nói: "Lục Diệp, ngươi là người thông minh, người thông minh thì nên làm chuyện thông minh."