Nhân Gian Băng Khí

Chương 41: Ôn nhu vô hình

Hắc ám, khuếch tán đến vô tận.

Dường như hắn đang ở trong một hầm băng, giá lạnh thấu vào tận trong tim.

Lại có lúc như đang trong lò lửa, nóng đến mức xương cốt muốn tan chảy.

Đây là một loại rất cảm thụ khó nói, trong chốc lát thì lạnh cóng, lát sau lại nóng đến phát cuồng.

Một chút nước ngọt làm dịu đôi môi khô nứt, Mười Một giống như một khách du lịch khát nước trong sa mạc, đột nhiên thấy một một đầm nước, vội há miệng mà uống.

Hắn thoải mái rên rỉ, hé mắt, đập vào mắt là ba khuôn mặt. Văn Cường, Văn Vi và một phụ nữ trung niên Anh quốc mà hắn không biết. Bọn họ đều nhìn Mười Một, tựa hồ đang nói chuyện gì đó với nhau.

Mệt mỏi ập đến, Mười Một cảm thấy chóng mặt hoa mắt, tất cả cảm quan đều nhanh chóng sút giảm, tiếp theo mắt tối sầm, hắn lại hôn mê đi.

trong lúc mê man, Mười Một tựa hồ mơ thấy thân thể xích lõa của mình đang lạnh cóng giữa trời tuyết. lại tựa hồ đang phơi khô dưới ánh nắng độc ác của thái dương.

Cả thế giới phảng phất chia thành băng và hỏa, vô luận Mười Một chạy nhanh như thế nào, cuối cùng vẫn trốn không thoát không gian của băng và hỏa.

Dường như trong lúc đó, tựa hồ có người đang gọi hắn, rất rõ ràng, lại rất mơ hồ. Có một loại cảm giác rất gần mà lại rất xa, phảng phất có người đang ở bên bên cạnh an ủi hắn, lại phảng phất người này đang cách rất xa.

Cảm giác cô độc, xâm nhập vào lòng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lại cô độc và vô lực như thế, lúc này hắn trở nên hoang mang.

Rốt cuộc, hắn thoát khỏi sức mạnh hư vô, đôi môi của hắn lại một lần nữa khô nứt.

Toàn thân hắn đang phát run, lạnh đến phát run, nóng đến phát cuồng.

Mười Một cảm giác được mình thật sự muốn phát điên, hắn có thể đối mặt với một đội quân, có thể đối mặt rừng thương mưa đạn, cũng không muốn ở trong cái thế giới hư vô bất lực này.

Hắn nhịn không được muốn mở miệng kêu to, nhưng vẫn không phát ra chút thanh âm nào.

Tuyệt vọng ……

Lúc Mười Một cảm thấy tuyệt vọng, tựa hồ có cái gì rất ấm áp vuốt ve trán của hắn, rất ấm áp, rất thoải mái. Trong tiềm thức Mười Một vung tay chụp lên trán, bắt được một thứ vô hình gì đó ấm áp.

Nhưng thứ ấm áp đó quá nhỏ, toàn thân hắn đều rất khó chịu, thống khổ muốn chết đi. Tay của Mười Một bắt đầu sờ soạng, lại phát hiện thứ ấm áp gì đó tựa hồ rất lớn, to không thua gì hắn. Hắn cuồng bạo đem thứ yếu ớt và nhìn không thấy được vào lòng, ôm chặt.

Nó tựa hồ muốn vùng vẫy, nhưng Mười Một ôm nó rất thoải mái, giống như ôm một người ôm tấm ván cứu mệnh trôi trên biển, ôm chặt chết sống không buông. Trong lúc không để ý, tựa hồ có cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua đôi môi khô nứt của hắn, rất mềm và ướt.

Mười Một bây giờ rất khát, hắn cảm giác được cái thứ gì đó mềm mại và hơi ướt vừa rồi có thứ nước mà hắn cần. Mười Một không để ý hết thảy cúi đầu tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một thứ vô hình, nhìn không thấy, bên trong ướt át, tựa hồ có rất nhiều nước. Mười Một bất chấp tất cả đem miệng dán sát vào, hút mạnh.

Thứ không thể nhìn thấy nằm trong lòng hắn, tựa hồ run rẩy kịch liệt một chút. Ngay sau đó liều mạng vặn vẹo chống cự, nhưng Mười Một chết sống cũng không buông tay. Rốt cuộc, thứ vô hình gì đó tựa hồ chịu thua, yếu ớt nằm trên người Mười Một, mặc hắn ôm chặt không hề né tránh. Cái khe ướt át của nó cũng trở nên rất ẩm ướt và mềm mại, tùy ý Mười Một hút lấy.

Rất thoải mái, hắn cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác không muốn xa rời như vậy. Mười Một rốt cuộc đã hết khát nước, mới mở miệng ra, tay vẫn ôm chặt thứ gì đó. Nó tựa hồ có sinh mệnh, Mười Một mặc dù không nhìn thấy nó, lại có thể cảm giác được tim nó đập thật nhanh. Nó tựa hồ còn có mũi, từ trong mũi nó không ngừng phun ra nhiệt khí, nhiệt khí phun trên mặt Mười Một, rất nhột nhạt, cũng rất thơm.

Một loại mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, Mười Một rất thích loại hương thơm này.

Thế giới tựa như đã không hề xoay tròn, băng và hỏa đều tiêu thất hoàn toàn.

Cả thế giới trống rỗng, chỉ còn lại có Mười Một, và thứ hắn đang ôm trong lòng.

Thoải mái rên rỉ một tiếng, Mười Một lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Mười Một đột nhiên tỉnh. Hắn vô thức ôm vào lòng, lại ôm vào khoảng không.

Mười Một giật mình, hắn đối với thứ kia đã rất không muốn xa rời, sau khi tỉnh đột nhiên phát hiện không thấy nó, trong lòng cảm giác trống rỗng, rất mất mác.

Mười Một liều mạng gắng gượng, muốn đi tìm nó.

Lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Ngươi tỉnh rồi."

Mười Một mở mắt, mới phát hiện đã không còn hắc ám, cũng không còn thế giới băng và hỏa. Bên cạnh hắn chính là Lãnh Dạ và Văn Cường, Văn Cường có chút tiều tụy, mà Lãnh Dạ trên người rất nhiều chỗ quấn băng, tựa như bị thương.

Mười Một nhìn bốn phía, đây là một phòng ngủ không lớn, nội bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo và cái bàn. Giờ phút này hắn đang nằm trên chiếc giường nhỏ.

"Ta đang ở đâu?" Vừa mở miệng, Mười Một đã phát hiện giọng mình bị khàn, hơn nữa toàn thân hư nhược vô lực.

Văn Cường đi đến bên người hắn ngồi xuống, nói: "Nơi này là nhà trước kia của ta." Thấy Mười Một có chút bối rối, Văn Cường giải thích: "Lúc ta vừa đến Anh quốc, chỉ là một gã nghèo khổ, sau lại quen được Mina, chúng ta rất yêu nhau, sau đó liền kết hôn. Nơi này là nhà của ta và Mina lúc kết hôn, Tiểu Vi cũng sinh ra ở đây. Khi đó chúng ta mặc dù nghèo, nhưng cũng rất vui vẻ. cuộc sống cứ như vậy mãi đến khi Long Quốc tìm một cơ hội, cho ta một số tiền lớn, ta mới bắt đầu phát triển sự nghiệp của mình. Sau lại chúng ta mặc dù có tiền, nhưng vẫn rất hoài niệm cuộc sống nơi này, cho nên vẫn giữ lại ngôi nhà nhỏ này. Ngươi yên tâm, ngôi nhà này ta không có có mua, bất quá là thuê dài hạn, cho nên không ở trong danh sách tài sản của ta. Bọn họ sẽ không tìm thấy nơi này."

Ánh mắt Mười Một lại chuyển sang Lãnh Dạ, khàn giọng nói: "Ngươi bị thương?"

Lãnh Dạ vỗ ngực nói: "Yên tâm, chỉ là vài tiểu tốt, ta không sao."

Mười Một cười nhạo: "Tiểu tốt cũng có thể thương tổn đến ngươi?"

Lãnh Dạ xấu hổ cười: "Bọn chúng nhiều người lắm."

"Là ai?"

Lãnh Dạ liếc nhìn Văn Cường, thấy Văn Cường gật đầu Lãnh Dạ mới nói: "Sức chiến đấu của đám 'Ma Quỷ' các ngươi thật sự là cường hãn, một đám tiểu tốt đã lợi hại như vậy, nếu phái tinh anh ra, không biết ta còn có thể chịu nổi hay không?"

Mười Một sửng sốt nói: "'Ma quỷ'?"

"Đúng, 'Ma Quỷ'." Lãnh Dạ khẳng định: "Trên người bọn chúng đều có ký hiệu của 'Ma Quỷ'."

"Sao 'Ma quỷ' lại phái đến nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là có nhóm khác do Mardy thuê tới?"

Lãnh Dạ nhún vai nói: "Ta không biết."

Mười Một suy tư một lát lại hỏi: "Ta hôn mê đã bao lâu?"

Văn Cường nói: "Ba ngày."

Mười Một than nhẹ một tiếng: "Có thể là Mardy thấy ta lâu như vậy mà vẫn không trở về, biết nhiệm vụ của ta thất bại nên đã đi mời người khác."

Lãnh Dạ nói: "Nhưng mục tiêu của bọn chúng hình như là ngươi."

"Ta?" Mười Một hơi kinh ngạc, lòng thầm nghĩ: "Chuyện đó cũng có thể bởi vì nhiệm vụ của ta thất bại, cho nên tổ chức muốn xử quyết ta."

"Không đúng!" Lãnh Dạ nói: "Bọn chúng đều không dùng vũ khí nặng, nếu không lúc đó ta cũng chẳng thể dẫn các ngươi đi trốn. Bọn chúng đều trang bị vũ khí hạng nhẹ, giống như chỉ là cứu viện, không có ý tấn công."

Mười Một suy tư trong chốc lát, nhưng vẫn không nghĩ ra, nói: "Thôi, mặc kệ nó. Chờ ta quay về sẽ biết. Đúng rồi, vì sao các ngươi lại cứu ta?"

Văn Cường cười nói: "Vì sao không cứu ngươi?"

"Ta đến để giết ngươi."

Văn Cường lắc đầu nói: "Dù là công hay tư ta đều phải bảo vệ ngươi." Nguồn tại http://Truyện FULL

Mười Một kinh ngạc: "Vì cái gì?"

"Về công, ngươi đã khiêu chiến thất bại, cho nên phải theo lời hứa, giúp chúng ta cứu ra 'Thần Kiếm'. Về tư, cá nhân ta rất thích ngươi, cho nên ta không muốn giết ngươi."

Mười Một cười nhạo: "Đừng có dưỡng hổ vi hoạn."

Văn Cường nhẹ nhàng nói: "Đó là chuyện sau này. Thế nào, giúp chúng ta cứu 'Thần Kiếm' ra được không?"

"Có thể, nhưng ta phải khẳng định các ngươi không gạt ta."

Văn Cường ngẫm nghĩ, lấy ra một tấm huy hiệu từ trong ngực và nói: "Đem thứ này cho y xem, y sẽ biết chúng ta tới cứu y."

Mười Một nhận lấy tấm huy hiệu, bên trên có khắc một con cự long đang nhe nanh múa vuốt, mặt sau có khắc một thanh kiếm rất lớn. Mười Một vừa cầm lên đã biết loại vật liệu này rất đặc biệt, rất khó bắt chước. Hắn đem huy hiệu cất đi và nói: "Ta sẽ tìm cơ hội đưa cho y, nếu có thể khẳng định, ta sẽ lại tìm các ngươi."

"Được."

Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, rồi truyền đến tiếng của Văn Vi: "Cha."

Văn Cường nói: "Vào đây đi."

Văn Vi bưng một chén cháo tiến đến, khi thấy Mười Một đã tỉnh lại, nàng vô thức "a" lên một tiếng, sau đó đỏ bừng mặt đứng ngẩn người nơi đó, chẳng biết làm sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất