Lối đi ngoằn ngoèo uốn lượn dẫn sâu vào lòng núi. Công tác bảo an trên con đường này được thực thi rất chu đáo, một đoạn đường bốn năm trăm mét có những bốn chỗ gắn máy theo dõi, tất cả đều bị 11 dùng bộ mặc định bắt chết. Tuy nhiên nơi này phức tạp hơn nhiều, bởi vừa rồi toán lính từ đây đi ra nên nếu khi chúng trở lại mà trên màn hình không xuất hiện hình người là hỏng bét, vì thế 11 đợi Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đi qua xong lại phải trèo lên gỡ bộ mặc định xuống.
Qua điểm giám sát thứ tư, phía trước lại xuất hiện mấy ngã rẽ. Toàn bộ căn cứ giống như một mê cung đâu cũng có lối đi, cảm giác chẳng khác nào đi mãi cũng không hết đường.
"Lối nào bây giờ?" Lãnh Dạ có vẻ lo ngại thật sự. Tục ngữ có câu đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, căn cứ mấy chục năm của người ta tự nhiên xông vào đi quàng đi xiên, ai dám bảo tiếp theo không bị phát giác?
11 quan sát kỹ dấu vết để lại trên các lối đi. Vài lối trong đó đá bị mài mòn nhẵn, chúng tỏ thường xuyên có người qua lại, trong khi mặt đất hai cửa lối đi lại khá thô ráp, hẳn rất ít người đi vào trong... Cái mà các gã muốn tìm không phải người hay kho lương kho đạn mà là hệ thống mạng, vậy sẽ là nơi đông người hay ít người?
Đúng lúc ấy, phía sau các gã vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, bởi đang ở trong động đá khép kín nên tiếng bước chân tạo ra vọng âm rất mạnh. Âm thanh nhẹ nhàng này chững tỏ ai đó vẫn còn ở khá xa, hơn nữa nhân số cũng ít.
Hỏa Điểu toan rút chốt an toàn nhưng Lãnh Dạ giữ ngay lại, thì thào: "Điên à?"
Hỏa Điểu gãi đầu, lúc này mới nhớ ra mình đang đột nhập chứ không phải chuẩn bị xung kích, đành gượng gạo cười trừ rồi ngoan ngoãn thu súng.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, Lãnh Dạ sốt sắng hạ thấp giọng: "Sở Nguyên, đi lối nào?"
"Đó!" 11 chỉ vào một lối đi bên mạn trái. Lãnh Dạ cũng chẳng kịp nghĩ, kéo Hỏa Điểu chui luôn vào.
11 nấp gần cửa hang, lắng nghe tiếng bước chân đang đi vào một cửa hang khác. Hắn lẳng lặng nhẩm tính vị trí đoàn người, sau đó mới đuổi theo phía sau Lãnh Dạ và Hỏa Điểu. nguồn TruyenFull.com
Lối này không phải không có ai lai vãng mà là người qua lại không nhiều, mặt đất có bị mài mòn nhưng không quá lớn, điểm giám sát cũng ít đi trông thấy, cả thảy chỉ có hai camera dọc đường. Đi đến tận cùng, trước mặt ba gã chợt bừng sáng, xuất hiện một hang động nham thạch khổng lồ...
Mặt kia của động chỉ đơn giản chồng mấy bức tường gạch, gá lên cửa sắt, tất cả được chia thành hai tầng trên dưới, xem chừng là một nhà ngục...
Cửa sắt khá dày, bên trên chỉ có một lỗ cửa nhỏ có song sắt. Ở vị trí của ba gã lúc này, tuyệt không thể nhìn thấy phía sau cửa là ai. Cả khu nhà ngục chỉ có mấy người mặc áo liền quần trắng, đầu đội mũ trắng, khẩu trang cũng màu trắng, súng cầm tay đi lại tuần tra. Tuy nhiên mấy tên này hoặc là ngáp hoặc là thì thào nói chuyện, rõ ràng tinh thần rất lơi là.
Ba người 11 nấp trong chỗ tối quan sát một hồi. Tất cả có tám lính canh, ngoài ra bốn góc trên nóc hang được lắp đặt thiết bị giám sát, theo dõi toàn bộ không gian trong hang.
"Có vẻ là nhà tù!" Lãnh Dạ ghé sát tai 11 nói khẽ.
Hỏa Điểu gật đầu tỏ ý tán đồng. Cửa dày canh gác như thế, ngoài nhà tù ra thật sự không thể nghĩ ra còn là cái gì khác. Nếu đã là nhà ngục, vậy bên trong giam ai? Hầu Tử, Hoàng Hậu và Vịt Béo? Cả Âu Dương Lâm nữa? Còn Thiết Tướng và Hồng Hoa...?
Lãnh Dạ rất muốn xông vào, nhưng gã biết chỉ bằng ba người họ thì vô khả. Toán lính canh kia có vẻ lỏng lẻo, song bên trên còn các máy giám sát hỗ trợ, họ không thể nào đột nhập mà không tạo ra một tiếng động.
Dụ mấy tên ra giết, đổi quần áo trà trộn vào? Chủ ý ấy không tồi, nhưng trà trộn xong thì sao? Lần này là đột nhập trinh sát chứ không phải tấn công phá hoại, chỉ cần bị phát hiện thì bao nhiêu công sức xem như đổ hết xuống biển.
Lãnh Dạ nhìn sang 11, hy vọng hắn có thể nghĩ ra cách, chí ít cũng xác nhận Hầu Tử mấy người có ở trong đó không, tình trạng ra sao... Có điều 11 chỉ hất đầu một cái, lạnh nhạt buông ra một từ duy nhất: "Đi!"
Lãnh Dạ thở dài, biết 11 làm đúng. Nhiệm vụ của các gã là kết nối trộm với mạng của căn cứ, để Long Uy và Cuồng Triều sao chép tài liệu trong đó và dò tìm bản đồ. Còn cứu người? 11 ngay từ đầu đã không hề nghĩ đến rồi!
Ba gã lại theo đường cũ lùi ra. 11 chọn lối toán lính kia vừa đi vào, càng sâu bên trong hệ thống phòng vệ càng nghiêm mật, không đơn giản chỉ có các điểm gắn máy theo dõi nữa mà đi sâu vào trong mấy trăm mét, họ đã chạm phải không dưới ba tốp lính tuần tra. May mà nơi này chỗ nào cũng nham thạch lởm chởm, dễ dàng lẩn trốn, hơn nữa đường đi nối thông với rất nhiều ngã rẽ. Với sự lanh lẹ của 11 và thái độ lơi lỏng của đội tuần tra, các gã chỉ cần nấp vào chỗ tối sau những mỏm đá hoặc lẻn vào một ngã rẽ nào đó là hóa nguy thành an...
Có điều cứ như vậy mãi dường như họ đã lạc đường, bởi những ngã rẽ mà các gã chui vào ẩn nấp quả thực đã quá nhiều. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu gần như không thể nhớ nổi mình vừa vào từ cửa nào, chỉ có 11 vẫn đầy tự tin vừa ẩn nấp vừa tiến về phía trước. Năm lần bảy lượt hết ngoặt lại rẽ, không biết đã đi hết hay đi được bao lâu, bất chợt 11 dừng lại ở một góc ngoặt...
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu theo phản xạ có điều kiện, tức khắc giương súng, một trước một sau áp sát hai bên 11, thận trọng cảnh giới xung quanh.
11 đẩy Lãnh Dạ sang bên, lôi từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh màu đen to chừng trái lựu đạn, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất trước góc ngoặt, lại nhận từ tay Hỏa Điểu một chiếc hộp vuông, ấn nút...
Màn hình đen thẫm trên chiếc hộp hiển thị một giao diện màu xanh đen, chính là quang cảnh được quả cầu kia thu lại. Thì ra đó là một loại camera không dây, tuy không phải thiết bị cao siêu nhưng có ưu điểm chống nước, vì thế mới được 11 chọn lựa.
Ba gã nhìn thấy rất rõ ràng, trước mặt không xa là một chiếc cửa sắt lớn được bốn lính vũ trang đầy đủ canh gác. Khác hẳn với vẻ lỏng lẻo của mấy lính canh trước đó, bốn tên này đều đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng.
"Lạ thật!" Lãnh Dạ lẩm bẩm.
11 khẽ gật đầu, tuy rất tò mò phía sau cánh cửa sắt ấy có gì nhưng hiển nhiên không thể tới xem. Nhiệm vụ của họ chỉ là tìm một chiếc máy tính có nối mạng căn cứ, lắp máy tiết lưu dữ liệu vào rồi lẳng lặng rút lui, thế là xong. Chỉ cần đợi bốn thế lực lớn bên ngoài bố trí xong xuôi, nhất loạt phát động tấn công, căn cứ này sẽ chẳng còn gì là bí mật nữa.
11 cúi người xuống, thò tay ra. Đúng lúc đang định thu hồi quả cầu thì Lãnh Dạ chợt kéo lại, đưa màn hình đến trước mặt hắn...
Trên màn là hình ảnh một lão nhân từ một lối đi khác bước tới, tiến thẳng đến cánh cửa sắt nọ. Nhìn thấy lão nhân, 11 bất giác khựng người, kinh ngạc nhìn sang Lãnh Dạ...
Không phải hắn kinh ngạc vì công lực cao siêu của lão nhân, bởi một tổ chức có thể tấn công căn cứ của Long Hồn đương nhiên phải có không ít cao thủ. 11 kinh ngạc bởi lão nhân ấy dường như lại là sư phụ của hắn, Thần Kiếm Lục Dương!
Có điều cũng gần như ngay tức khắc 11 đã nhận ra người này không phải Lục Dương, tuy rất giống song vẫn có đôi chút khác biệt. Trong đầu hắn lập tức xẹt lên một cái tên... Lục Thanh!
Bào đệ Lục Dương, phản đồ Kiếm Tông!
Lục Thanh tới gần, bốn lính canh cùng nghiêng mình kính lẽ: "Các lão!"
Các lão khẽ gật đầu: "Không ai vào trong chứ?"
"Không có!"
"Tốt, mở cửa!"
Cánh cửa sắt cót két nhẹ, mở ra. Lãnh Dạ cũng đã phát hiện, dùng mã Morse thoăn thoắt gõ vào lưng 11: "Không phải!"
11 gật đầu, có điều khi cánh cửa sắt mở hết, cả hai gã lại một lần nữa suýt nhảy dựng lên...
Hoàng Hậu!
Hàn Nguyệt Dung trong tay hình như đang ôm vài thứ gì đó. Thấy Các lão, cô ta chỉ khẽ quay mặt lại, ánh mắt bất động nhìn qua một lượt rồi lại quay đi.
Lạnh Dạ mừng ra mặt, vỗ nhẹ vào sau lưng 11. Hỏa Điểu vốn không hề biết Hàn Nguyệt Dung, tuy lấy làm lạ trước phản ứng của hai người, song cũng nhanh chóng đoán được, cô gái kia hẳn có quen với họ.
Các lão bước vào, cười nhạt: "Tiến sĩ Sở, nghiên cứu thế nào rồi?"
"Tiến sĩ Sở?" 11 khẽ chau mày, lẽ nào là Sở Phàm? Hay là Tiến sĩ điên?
Vang lên một giọng khàn khàn già nua, còn khó nghe hơn cả tiếng quỷ khóc: "Cải tạo người, tưởng là cải tạo máy móc chắc?"
11 hít sâu một hơi... Quả nhiên là Tiến sĩ điên. Không ngờ Hoàng Hậu và Tiến sĩ điên cùng ở một chỗ. Vì sao Lục Thanh gọi ông ta là tiến sĩ Sở? Ông ta họ Sở? Có quan hệ gì với Sở Hải Lan và Sở Phàm không?
Các lão chợt thở dài: "Ta cũng muốn cho ông thêm thời gian, nhưng thời gian của chúng ta đâu có nhiều? Hơn nữa đã nửa năm rồi, lẽ nào không có chút tiến triển gì? Thượng cấp đã mấy lần khiển trách ta rồi......"
"Mặc xác ngươi!" Tiến sĩ điên tức tối gào lên: "Hai ba ngày lại chạy đến lảm nhảm, định để ta nghiên cứu nữa hay không hả? Còn nữa, nghiên cứu thất bại là do chính các ngươi! Nhìn xem, những thứ ngươi đưa đến đều là phế phẩm rác thải gì? Đến một nửa giai đoạn một cũng không chịu được, ngươi bảo ta làm tiếp thế nào đây?"
Ánh mắt Các lão đảo qua Hàn Nguyệt Dung: "Vậy cô ta thì sao?"
"Cô ta hả?" Tiến sĩ điên ngoáy mũi: "Vẫn chưa đúng yêu cầu, nhưng so với đám phế phẩm các ngươi đưa đến còn tốt hơn nhiều!"
Các lão cúi đầu nghĩ một hồi, đoạn ngẩng lên: "Ta muốn mượn cô ta về dùng mấy ngày!"
Tiến sĩ điên tức tối khoát tay: "Muốn thì đưa đi, đừng đến làm phiền ta!"
Các lão sai người còng tay Hàn Nguyệt Dung, cô ta rất ngoan ngoãn, không chút phản ứng theo lão rời đi. Cánh cửa sắt đóng lại, 11 và Lãnh Dạ lại đưa mắt nhìn nhau... Trong mắt 11 vẫn không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, trong khi Lãnh Dạ đã có vẻ lo lắng.
Đợi Các lão dẫn Hàn Nguyệt Dung đi xa, Lãnh Dạ mới thì thào: "Vừa rồi chúng nói gì vậy? Cái gì mà cải tạo người? Mà cái gì là dịch cải tạo cơ thể? Rốt cuộc chúng đã làm gì đối với Hoàng Hậu?"
11 im lặng không trả lời, tuy hắn rất rõ lời của Các lão có nghĩa gì. Huyết Hồng Hoa hiển nhiên đang lợi dụng Tiến sĩ điên để sản xuất Chiến sĩ cải tạo, nhưng có lẽ một số khâu nào đó có vấn đề, hoặc là người Huyết Hồng Hoa đưa đến không đủ tiêu chuẩn nên thí nghiệm đã thất bại. Vậy Hàn Nguyệt Dung thì sao?
Nghe cuộc đối đáp, hình như Tiến sĩ điên đã cải tạo Hàn Nguyệt Dung, cô ta liệu có làm sao không?
11 nhớ lại hình ảnh Hàn Nguyệt Dung qua màn hình, có vẻ đúng là đã thay đổi nhưng hắn không chắc thay đổi ở chỗ nào. Không lẽ cô ta đã giống như hắn, đều không còn thuộc về loại người bình thường?
Tiến sĩ điên từng nói, mọi Chiến sĩ cải tạo đều có khiếm khuyết lớn. 11 hoàn toàn nhờ may mắn mới có thể sống đến hôm nay, vậy thì Hàn Nguyệt Dung...? Tiến sĩ điên đã sửa chữa được khiếm khuyết đó chưa?
11 không để tâm vào chuyện đó quá nhiều, chỉ nghĩ qua một hồi rồi gạt sang bên. Hàn Nguyệt Dung sống hay chết hắn không bận tâm, bởi cả sống chết của bản thân hắn cũng đâu coi là gì... Điều quan trọng duy nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ!
Sau khi thu quả cầu, 11 gọi Lãnh Dạ và Hỏa Điểu rút lui theo đường cũ, được nửa đường lại chọn một ngã rẽ... Đáng tiếc, lối đi này khó khăn lắm mới đến được tận cùng thì lại là con đường cụt. Trong tiếng càu nhàu của Lãnh Dạ, ba người không thể không quay trở ra, lại chọn một lối đi khác.
Căn cứ ngầm dưới lòng đất quả nhiên giống một mê cung khổng lồ, không biết Huyết Hồng Hoa đã phải bỏ bao nhiêu công sức đả thông tất cả mọi ngóc ngách trong này. Nhìn từ phía trên, căn cứ chẳng khác nào một con bạch tuộc đang vươn các xúc tu ra tứ phía, sau đó lại cuốn chặt với nhau. Rất nhiều con đường sau khi vất vả chạy một vòng lại trở về điểm ban đầu, may mà có 11 dẫn đường, dựa vào khả năng tiên cảm của hắn các gã đã mấy lần hóa nguy thành an, có điều lần nào Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng phải đổ mồ hôi hột...
Tốn mất hơn sáu giờ đồng hồ, dò dẫm khắp nơi, cuối cùng ba gã đã tìm đến được khu làm việc.
Tên "Khu làm việc" cũng là do Lãnh Dạ đặt, bởi thứ tìm thấy trước tiên là một thiết bị điện khổng lồ, tiếp tục mò sâu vào trong các gã dần tìm được khu cấp dưỡng, hang dự trù, phòng máy chủ... Phòng máy chủ vốn là mục tiêu chính, nhưng vì canh phòng quá nghiêm ngặt nên 11 quyết định bỏ, đi tìm máy phụ.
Lại mất gần một tiếng đồng hồ mò mẫm, ba người 11 cuối cùng đã đến được "Khu nghỉ ngơi". Tên "Khu nghỉ ngơi" cũng là do Lãnh Dạ đặt, gã rất rầu rĩ nhận ra khu này rất gần với nơi Tiến sĩ điên ở, vậy mà mấy kẻ đột nhập tội nghiệp đã mất oan uổng cả mấy giờ đồng hồ, lại còn không biết bao nhiêu dây thần kinh sợ hãi nữa mới tìm đến nơi.
Khu nghỉ ngơi xem ra canh phòng khá lỏng lẻo. 11 tìm đại một gian phòng không người, dùng chìa khóa vạn năng mở cửa... Quả nhiên là phòng ngủ kê tới mười mấy cái giường, còn có hai chiếc máy vi tính.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu canh gác hai bên cửa, 11 nhanh nhẹn tháo một máy tính, lắp máy tiết lưu dữ liệu vào mainboard. Được mấy phút, đèn báo màu đỏ trên máy tiết lưu nhảy sang màu xanh, ba gã đồng thời thở phào nhẹ nhõm...
Long Uy và Cuồng Triều đã nối thông mạng, chỉ cần copy xong dữ liệu, phát đi một tín hiệu là ba người 11 có thể rút lui.
Đúng lúc ba gã đang sốt ruột chờ tín hiệu rút lui từ Cuồng Triều thì hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thình thịch, mỗi lúc một tiến gần căn phòng ngủ...