Rốt cuộc đời người như vở kịch hay vở kịch như đời người? Câu trả lời có lẽ còn phụ thuộc vào từng đối tượng, nhưng không ít người đã lẫn lộn hiện thực và sân khấu, không phân biệt nổi đâu là kịch, đâu mới là cuộc đời thực sự.
Diễn viên kịch phải đeo mặt nạ, con người ngoài đời cũng mang những bộ mặt khác nhau, có khiêm tốn, có cao quý, có lương thiện có ác bá... thậm chí khi tháo chiếc mặt nạ xuống, trên mặt vẫn là một mặt nạ khác nữa.
Có điều trong cuộc sống, ai chẳng phải đeo mặt nạ để làm người?
Chiếc mặt nạ đeo trên mặt 11 vĩnh viễn chỉ mang một vẻ lạnh lùng ấy, nhưng dưới lớp mặt lạnh lùng lại là một 11 như thế nào? Lão nhân rất tò mò, trong vở kịch sắp diễn hắn sẽ đóng vai gì? Là hiệp khách? Là anh hùng? Hay một người qua đường không liên quan?
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến Đán Đao, thực chất ông ta cũng không hề bận tâm. Chỉ là Đán Đao muốn thông qua chuyện này để quan sát 11. Ông rất muốn biết dưới lớp mặt nạ lạnh lùng kia ẩn giấu một trái tim như thế nào, chuyện này sẽ quyết định 11 có phải là người đáng để ông trông cậy hay không.
Có thể chuyện ông muốn đối với 11 chỉ là nhỏ nhặt chẳng đáng gì, song đối với lão nhân lại là tâm nguyện lớn nhất mà ông muốn gửi gắm trong phần đời còn lại của mình.
Khoảng bảy rưỡi tối, sinh viên Khoa văn Đại học Kinh Thủ bắt đầu dồn dập kéo đến, quán bar nhanh chóng trở nên bận rộn. Các sinh viên hoặc là lên sàn nhún nhảy, hoặc là ngồi xúm quanh quầy bar uống rượu tán gẫu, không khí vô cùng náo nhiệt. Rất ít người để ý đến một già một trẻ đangngồi "cô đơn" trên tầng hai, mà dù có để ý đến cũng quên ngay.
Lão nhân và 11 ngồi ở đây đã khá lâu, cả hai đều chưa uống một chút bia nào, chỉ nhỏ giọng trò chuyện. Về nội dung câu chuyện, bởi hai người đều hạ giọng nên ngoài họ không ai nghe được gì.
"Nghe nói đến Bát đại thiếu gia Kinh thành chưa?" Lão nhân đánh mắt về phía Từ Tử Dương đang bận rộn mời khách dưới lầu, khẽ hất hàm: "Hắn tên Từ Tử Dương, là một trong Bát đại thiếu gia của Kinh thành..." Nói rồi chợt cười lạnh: "Kinh thành đại thiếu cái cóc khô gì, chỉ là một lũ oắt con khốn kiếp, ỷ thế gia đình tác oai tác quái."
Không thể trách lão nhân gay gắt, bởi từ trước tới giờ ông chưa khi nào có thiện cảm với đám con em thế gia.
11 nhíu mày quan sát Từ Tử Dương. Hắn không lạ tên này, cũng biết thân thế và gia cảnh của hắn ta. Khi chuẩn bị đột nhập căn cứ Huyết Hồng Hoa, Cuồng Triều từng báo cho hắn có một người tên Từ Tử Dương từ nửa năm nay luôn gây khó dễ cho Thanh Ngữ. Hắn ta ngấm ngầm ép người đuổi việc cô, thậm chí không tha cả mẹ Thanh Ngữ. Hai mẹ con họ giờ phải đi tìm việc khắp nơi mong kiếm sống qua ngày, nhưng không một ai dám cho họ công việc. Mà dù có nhận lời thì chưa đầy hai ba ngày sau chắc chắn cũng sẽ kiếm cớ đuổi việc họ.
Bác sĩ Trương Viễn vốn rất nhiệt tình giúp đỡ hai mẹ con, nhưng cả Trương Viễn cũng không bảo vệ nổi chính mình. Anh này từng giới thiệu Thanh Ngữ đến quán trà của bạn chơi piano, quán trà đó lập tức bị một đám lưu manh đến đập phá. Sau khi bạn Trương Viễn dọa báo cảnh sát, đám lưu manh ấy càng hung hãn, đập nát hết đồ đạc trong quán, vậy mà phía cảnh sát hầu như không làm gì. Đến sau khi Trương Viễn tiết lộ chức vụ của cha mình thì cảnh sát bắt mấy tên côn đồ cho xong chuyện, bắt rồi lại thả ngay. Lúc này Trương Viễn mới biết, đối thủ không lộ mặt ấy bất kể thân thế hay bối cảnh đều vượt xa anh ta.
Tuy nhiên sự việc còn đi xa hơn, không bao lâu sau Bệnh viện số 1 nơi Trương Viễn làm việc liên tiếp nhận được đơn tố cáo của bệnh nhân, đa phần trong số đó đều nhằm vào Trương Viễn. Nếu không phải cha anh ta là Phó thị trưởng Vệ Thiên thì e đời bác sĩ của Trưong Viễn đã kết thúc rồi.
Cho đến bây giờ, Trương Viễn vẫn không biết kẻ phá hoại Nguyễn Thanh Ngữ rốt cuộc là ai, chỉ có thể đoán bối cảnh và thế lực của đối phương là rất ghê gớm, ghê gớm đến mức ngay cả cha anh ta hắn cũng không xem ra gì. Trương Viễn không biết nhưng 11 biết, tất cả đều là Từ tiểu tử dưới tầng 1 kia ngầm giở trò, âm mưu tuyệt đường sinh sống của Nguyễn Thanh Ngữ để cô phải như một con rối ngoan ngoãn tự trèo lên giường hắn.
Lão nhân vẫn tiếp tục giải thích: "Cha Từ Tử Dương là Bí thư ban tư chính Quốc Vụ Viện, mẹ hắn ta là con gái Tộc trưởng đương nhiệm của Vương gia. To nhất vẫn là ông nội hắn, Tư lệnh Quân khu Thành Xuyên của Trung Quốc, Thượng tướng Từ Khiêm. Hừm, nếu cậu không biết Từ Khiêm thì Từ Đại Thương hẳn đã nghe nói qua?"
Từ Khiêm chính là Từ Thượng tướng, ngoài giới báo chí thì bất kể trong hay ngoài quân đội mọi người đều gọi là Từ Đại Thương hoặc Từ tư lệnh. Từ Khiêm làm lính pháo binh ngay từ lúc nhập ngũ, kéo đại pháo chạy khắp nơi, ông ta nói đùa với mọi người đại pháo chính là "súng lớn" của mình. Về sau cũng không biết ai đã gọi Từ Khiêm là Từ Đại Thương trước, rồi tất cả mọi người đều gọi theo. Càng ngày càng ít người nhớ tên thật của ông ta, đến khí nhận chức Tư lệnh Quân khu thì hầu như tất cả đều biết có một vị Từ Đại Thương Thượng tướng, song lại rất ít người nhớ đến cái tên Từ Khiêm.
Còn một chuyện nữa, Âu Dương Bác nguyên là lính dưới trướng Từ Khiêm. Thoạt tiên Từ Khiêm rất xem trọng tài lãnh đạo và quân sự của Âu Dương Bác, một tay đề bạt ông ta lên. Chỉ trong thời gian mấy năm, Âu Dương Bác đã từ Thiếu úy leo lên Trung tá. Ngoài nỗ lực bản thân, Từ Khiêm cũng đóng vai trò rất quan trọng trong đó.
Vốn dĩ quan hệ giữa Âu Dương Bác và Từ Khiêm rất tốt, có điều con người Âu Dương Bác ngay thẳng chính trực, rất được lòng binh lính, sau này lại một mình chỉ huy đánh thắng hai trận lớn, danh tiếng vang lừng trong quân, từ đó mới gây nên lòng nghi kỵ của Từ Khiêm.
Bất kể triều đại nào, công cao át chủ luôn là điều đại kỵ của quan trường. Âu Dương Bác tuổi trẻ khí thịnh không biết giữ kẽ, cuối cùng bị Từ Khiêm kiếm cớ điều đến Quân khu III, quan hệ hai người từ đó dần xa cách. Khi ấy Âu Dương Bác mới chỉ là Đại tá, Từ Khiêm không ngờ Âu Dương Bác với nỗ lực của bản thân một ngày lại leo lên vị trí Tư lệnh Quân khu, quân hàm Thượng tướng, cuối cùng có thể ngồi ngang hàng với chỉ huy cũ. Đó là điều mà không một ai ngờ.
Những tài liệu này 11 đã thu thập được từ mấy năm trước, nhưng hắn vẫn lặng im nghe lão nhân nói lại một lượt.
Đán Đao uống một ngụm nước, tiếp tục: "Từ Đại Thương nhậm chứ ở tận Thành Xuyên nhưng vẫn ảnh hưởng đến quân giới Kinh thành. Vả lại Quân khu III là quân khu Kinh thành, ai chẳng biết Âu Dương Bác từng là lính dưới trướng Từ Đại Thương, vì thế bất kể là quân hay chính ở đây ít nhiều đều phải nể mặt họ Từ. Chính bởi vậy mà cháu nội ông ta mới có thể hoành hành ngang ngược, nếu không phải hắn có một ông nội khủng bố, có Vương gia đằng sau lại thêm Âu Dương Bác làm khiên che. Hừm... thằng nhãi này có lẽ đã chết cả trăm nghìn lần rồi..."
11 tiếp tục quan sát Từ Tử Dương, nhạt giọng hỏi: "Ông gọi tôi đến, không phải là vì chuyện này chứ?"
Lão nhân lắc đầu: "Từ Tử Dương vì sao có thể hoành hành ở Kinh thành? Là vì hắn có thế! Hắn mượn thế của ông nội hắn, mượn thế của Âu Dương Bác, cũng mượn cả thế nhà họ Vương, có mấy quan hệ ấy làm chỗ dựa, ai dám làm gì hắn. Còn cậu thì sao? Cậu có thể có bao nhiêu thế để mượn? Vào lúc thực sự gặp nguy hiểm, sẽ có bao nhiêu người nguyện ra mặt giúp cậu?"
Loanh quanh một vòng lại về chủ đề chính. Lặng im một lát lão lại tiếp: "Long Hồn là một thế rất tốt, nhưng thế này cậu không thể dùng lâu, muốn rút chân ra cũng không phải cậu có thể làm chủ được. Đại Khuyên và Vận Mệnh, hai thế này cũng không tồi, đáng tiếc với địa vị và bộ mặt hiện nay cậu còn chưa đủ để mượn thế của họ. Còn Âu Dương Bác? Đừng thấy con người này chính trực thẳng thắn mà nhầm, tâm cơ ông ta rất thâm sâu. Tuy cậu đã cứu cả con trai và con gái ông ta, nhưng báo đáp ông ta có thể trả cùng lắm chỉ là nói giúp cậu vài câu, nếu cậu thực sự gặp chuyện gì to tát, ông ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ra mặt giúp cậu đâu!"
11 cuối cùng cũng chú mục vào lão nhân: "Tóm lại, ý của ông là tạo thế?"
"Đúng!" Lão nhân trịnh trọng gật đầu.
"Muốn tạo thế phải có tiền. Ông cho rằng tôi có thể tụ tập được tài phú trong một thời gian ngắn sao?"
Trên mặt lão nhân rốt cuộc cũng thoáng hiện một nụ cười đắc ý như gian kế được nước, rất khó phát giác: "Cậu không có nhưng ta có!"
11 trở lại vẻ lạnh nhạt: "Chỉ với mười mấy triệu đô la của ông đó? Tỉnh lại đi!"
Thì ra lão nhân nói không sai, ông ta điều tra 11 cũng như 11 điều tra ông ta. Trong tay Đán Đao có bao nhiêu tiền và tài sản, 11 đã biết rõ từ lâu.
"Tiền, đâu có thể đem vào quan tài được? Chút tiền đó của ta tuy không nhiều nhưng đem cho cậu khởi nghiệp vẫn có dư. Với thân phận tối ở Long Hồn, sáng ở Quốc Vụ Viện, cộng thêm quan hệ với Âu Dương Bác qua chỗ tiểu nha đầu Nguyệt Nhi, cả nha đầu họ Văn nữa, lão Văn Cường đó cũng có thể rót vốn cho cậu, hơn nữa quan hệ giữa cậu và Long gia cũng không tồi. Xem đi, mạng lưới quan hệ rộng như thế, số tiền cậu có thể huy động giai đoạn đầu sẽ không nhỏ đâu!" Lão nhân sốt sắng: "Bỏ không nhiều nguồn tài lực như thế thật là lãng phí. Làm người không thể suốt ngày chỉ đánh đánh giết giết, cũng phải nghĩ cho tương lai bản thân chứ!"
11 có đôi chút lay động, chỉ là một chút... Bởi từ trước đến giờ danh từ "tiền" trong lòng hắn chẳng qua chỉ là những con số vô dụng. Có điều lúc này hắn mới phát hiện tiền quả thực rất quan trọng. Như lão nhân đã nói, hiện thời hắn tứ bề giáp địch, vô số cặp mắt đang chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, mưu toan lúc sơ hở giật phăng cái đầu hắn xuống. Muốn bảo vệ tốt bản thân, không còn cách nào kháo ngoài việc vũ trang đến tận chân răng.
Vũ trang thế nào đây? Tạo thế, chiêu binh mãi mã! Khi đã có thế lực và thực lực ở một trình độ nhất định, hắn sẽ không phải sợ bất kỳ phe phái nào. Tổ chức của riêng mình hắn đã có, tuy nhiên chỉ dựa vào mấy người Hầu Tử thì 11 có thể tranh với ai?
Tranh với Đại Khuyên chăng? Một chọi một thì có thể, chứ nếu Đại Khuyên dùng chiến thuạt biển người thì Thập Tư Hắc Ám chắc không đủ để nhét kẽ răng! Quỷ Thủ lại càng không cần nói, một siêu tổ chức thống trị Phương Tây cả gần trăm năm nay, đâu phải loại mấy con kiến như hắn có thể tha đi được!
Nhưng mối thù của Sở Hải Lan không thể không báo, muốn báo thù thì phải đối mặt với Quỷ Thủ, muốn đối mặt với Quỷ Thủ thì chí ít phải có một thực lực tối thiểu. Thực lực ấy từ đâu ra? Nói cho cùng vẫn chỉ là một chữ Tiền!
Từ trưóc tới nay, 11 chưa bao giờ nhìn nhận thực sự vẫn đề. Hôm nay được Đán Đao góp ý, quả thực hắn đã bắt đầu lung lay.
Tiền đúng là một công cụ tuyệt vời, có thể cho ngươi mua được bất cứ thứ gì mình muốn, có thể mua được mạng sống của ngươi, cũng có thể mua mạng sống của người khác. Thập Tự hắc Ám nhận đánh thuê và giết người, suy cho cùng là vì cái gì chứ? Cũng là vì tiền!
Lão nhân không cắt ngang suy nghĩ của 11, khẽ uống một ngụm nước, lẳng lặng nhìn hắn.
Chợt một hồi chuông vang lên, lão nhân khẽ chau mày rút điện thoại ra nhìn. Thấy màn hình báo cuộc gọi đến, hai hàng lông mày ông ta chợt giãn ra: "Tư Vũ, cháu đến rồi à? À, ta đang ở ngoài, trong một quán bar... Khà, vì sao ta không thể ở quán bar chứ? Lão già này không được phép uống rượu nữa chắc? Được rồi, hay cháu đến đây đi... Ta rảnh rỗi hẹn một người bạn tán ngẫu thôi. À... người ta hẹn cháu cũng quen đấy. Cháu biết quán này chứ? Không à? Vậy dẫn cả nha đầu họ Văn ấy đi là được, chắc chắn nó biết..."
Tắt điện thoại, lão nhân nhìn 11 mỉm cười: "Là Tư Vũ! Lần trước cậu đến đã gặp nó rồi, không phiền ta gọi nó đến cùng xem kịch đấy chứ?"
11 khẽ nhíu mày: "Đây chính là vụ làm ăn ông muốn bàn?"
"Đúng, cũng không đúng!" Lão nhân lấp lửng: "Làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình. Ngoài việc bàn chuyện làm ăn với cậu, ta cũng muốn cậu nợ ta một món ân tình, như thế khi giúp ta làm việc cậu mới tận tâm tận lực."
"Nói xem cái giá của ông là gì?"
Lão nhân không trả lời, hỏi lại: "Cậu cảm thấy con người Tư Vũ thế nào?"
11 bình thản: "Ý ông là gì?"
Lão nhân chợt thở dài: "Con bé Tư Vũ này, đừng thấy xuất thân Dương gia mà tưởng nhầm, thực ra nó rất đáng thương. Chuyện bà nội nó và ta chắc hẳn cậu đã biết, chính bởi quan hệ đó mà cả gia đình nó ở Dương gia luôn bị xem thường. Con bé Tư Vũ này, từ nhỏ đã phải lớn lên dưới sự giẫm đạp của Dương gia đó." xem tại TruyenFull.com
"Hmmm."
Có câu "việc không liên quan rảo bước mà đi". Chuyện xưa và chuyện riêng của lão nhân không liên quan gì đến 11, hắn hoàn toàn xem như lão nhân đang độc thoại, nếu nghe được thì cũng là vào tai trái ra tai phải mà thôi.
Lão nhân không để ý đến vẻ lạnh nhạt vô tình của 11. Dường như đã kìm nén từ rất lâu, đến khi muốn nói là tam sự như nước lũ trào dâng, không cách gì thu lại được. Bắt đầu từ Dương Tư Vũ lão một mạch nói đến cha cô, rồi lại kể về Lý Tú Châu. Thấm thoắt thời gian lại trôi đi thêm nửa giờ đồng hồ...
Dưới tầng 1 đã huyên náo tiếng người, chỉ có tầng 2 vẫn tĩnh mịch một cách kỳ lạ.