Nhân Gian Băng Khí

Chương 544: Cơm, Là Phải Ăn Như Thế

<TABLE class=MsoNormalTable style="mso-cellspacing: 0in; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in" cellSpacing=0 cellPadding=0 border=0><TBODY><TR style="mso-yfti-irow: 0; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-lastrow: yes"><TD style="BORDER-RIGHT: #ece9d8; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: #ece9d8; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-BOTTOM: 0in; BORDER-LEFT: #ece9d8; WIDTH: 100%; PADDING-TOP: 0in; BORDER-BOTTOM: #ece9d8; BACKGROUND-COLOR: transparent" width="100%">

11 sau khi đánh sạch sanh tất cả đồ ăn trong đĩa bằng tốc độ của Nguyệt Vũ Bộ mới nhìn sang đĩa bò nướng vẫn còn nguyên và mấy món khác, hỏi: "Cô không ăn sao?"

Nhược Thủy hỏi nhỏ: "Anh rất đói phải không?"

"Không đói."

"Ăn no chưa vậy?"

"Chưa no."

"Uhm... hay là gọi thêm đĩa bò nướng nữa?"

"Khỏi cần..." 11 chùi miệng, lấy tập tài liệu Phó Kiều Kiều đưa cho, vừa đọc vừa nói: "Tôi đã quen no một nửa là đủ!"

"Không ăn no sao được chứ? Đói bụng làm việc thì lấy đâu ra sức?"

11 không buồn cả ngẩng đầu lên, giải thích: "Con người no đến bảy phần sẽ có cảm giác chướng bụng, tám chín phần sẽ không thể vận động mạnh được. Nếu lúc đó xảy ra sự cố, no bụng sẽ cản trở đến hành động phản xạ..."

"Có thể có sự cố bất ngờ gì chứ?" Nhược Thủy cười: "Trừ phi có kẻ cướp?"

11 tiếp tục đọc tài liệu, lạnh nhạt: "Tôi đã quen no năm phần là đủ, ăn nhiều không thoải mái. Khỏi cần lo cho tôi, cô ăn tiếp đi!"

Không biết phải làm gì mới có thể tìm được tiếng nói chung với gã người gỗ này, Nhược Thủy cười khổ một tiếng rồi mới động dao dĩa. Cắt từ khẩu phần bò thăn ra một miếng nhỏ xíu, cô bỏ vào miệng nhai kỹ, nuốt xong mới vừa cắt vừa nói: "Ăn là phải nhai kỹ rồi nuốt mới tốt cho tiêu hóa, ăn nhanh quá dễ gây béo phì. Không biết anh từng nghe qua câu "Ăn hoảng nuốt vội, tội dạ dày lại chẳng hay cho ruột" chưa? Thức ăn không được nhai kỹ không ngấm đủ nước bọt, dạ dày cũng chưa kịp tiết ra dịch vị, sau đó sẽ phải tiết ra càng nhiều để tiêu hóa hết số thức ăn đó. Nếu ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế, dạ dày sẽ vì axit quá nhiều mà dễ sinh ra viêm, còn có thể bị lở loét..."

"Ừm...!" 11 vẫn không ngẩng đầu, đáp gọn lỏn một tiếng, cũng không biết có nghe được lời nào vào tai không nữa.

Nhược Thủy thầm thở dài một tiếng, đành tiếp tục cắt nhỏ từng miếng thịt bỏ vào miệng, im lặng nhai kỹ rồi nuốt.

Không khí chợt trở nên yên tĩnh lạ thường. Một người vùi đầu đọc tài liệu, người kia lặng lẽ chăm chú ăn, không ai nói gì, như thể hai người hoàn toàn xa lạ bị gượng ép đến ngồi chung một bàn.

Chiếc bàn gần đó có một cặp tình nhân trẻ đang ngồi ăn. Thanh niên mới đầu chốc chốc lại trộm nhìn sang Nhược Thủy, đến khi cô gái hằn học nguýt một cái mới bất đắc dĩ thu ánh mắt lại, buông lời dỗ dành dàn hòa: "Em à, nói cho em biết nhé, hai người kia là vợ chồng đã kết hôn rồi."

Cô gái bực dọc: "Sao anh biết? Có người trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?"

"Trẻ thì sao chứ? Tảo hôn bầu sớm bây giờ đâu có thiếu? Quơ tay cũng được cả nắm..." Thanh niên ghé sát lại chỗ cô gái, ra vẻ: "Bảo này, dựa vào con mắt chuyên nghiệp của anh, vừa nhìn cũng có thể nhận ra họ là vợ chồng."

Cô gái đảo mắt, bĩu môi: "Đủ rồi đấy, anh mà chuyên nghiệp cái gì?"

Thanh niên cười hì hì: "Cái này thì cô nương kém xa ta rồi. Nói cho em biết, nếu là tình nhân thì ngồi cùng nhau sẽ thân mật như hai chúng ta đây, kết hôn rồi thì sẽ giống như họ vậy, chồng đọc báo vợ ăn một mình, chẳng có chuyện gì để nói với nhau hết!"

Cô gái thấy người yêu nói như thật, dường như đã quên mất chuyện gã ngắm trộm nữ nhân khác khi nãy, le lưỡi: "Còn có chuyện như vậy sao? Như thế chi bằng không kết hôn cho rồi."

Gã bạn trai dương dương đắc ý: "Trừ phi em cả đời không kết hôn, chứ kết hôn rồi cũng sẽ ra vậy thôi! Khi hai người vừa tỏ tình thì là giai đoạn đam mê, giống như chúng ta vậy. Ở cùng nhau lâu rồi sẽ trở nên lạnh nhạt dần, nhiều người mấy năm đi lại rồi vẫn cứ chia tay, đa phần là ở vào giai đoạn lạnh nhạt này, cảm thấy tình cảm nhạt nhẽo không có ý nghĩa gì. Vì thế mới bảo muốn kết hôn thì nhân lúc còn sớm, càng kéo dài thì sẽ càng không đi đến đâu. Còn sau khi kết hôn ấy mà, hai người sẽ dần bằng phẳng đến thành quen, tức là quen với việc lúc nào cũng có người kia bên cạnh, không cần kiêng dè cũng như chiều chuộng nữa. Giống như họ đấy, hai người đi ăn cùng nhau song lại ai làm việc nấy, đến nói cũng không buồn nói..."

Thực ra khi huênh hoang mấy lời này, trong lòng gã trai lại đang oán trách ông trời không công bằng. Tiểu cô nương đáng yêu kiềm diễm bàn bên cạnh trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, đúng là bông hoa nhài cắm bãi c... trâu.

Tiếng nói chuyện của cặp tình nhân tuy rất nhỏ nhưng nhĩ lực của 11 và Nhược Thủy đều cao minh, cách một đoạn vẫn nghe thấy rõ. 11 trước sau đều một vẻ thản nhiên, vùi đầu đọc tài liệu. Nhược Thủy thì trái hẳn, khuôn mặt non nớt bắt đầu ửng đỏ, gượng gạo ăn thêm mấy miếng liền bỏ dao dĩa xuống, lí nhí: "Tôi no rồi!"

"Ừ..." 11 ngẩng lên nhìn qua, thu tài liệu lại: "Vậy thì về thôi!"

"Uh..." Nhược Thủy liền gọi phục vụ đến thanh toán. Thanh niên bàn bên lại được dịp dương dương đắc ý: "Đã bảo rồi mà, họ chắc chắn là vợ chồng. Em thấy không, bữa cơm này người nữ trả tiền, người nam thì coi như việc tất lẽ dĩ ngẫu. Chỉ có vợ chồng không còn khách sáo mới như vậy, nếu là người yêu, làm gì có chuyện nham nhân để bạn gái trả tiền? Mất mặt lắm!"

Mặt Nhược Thủy càng đỏ lựng lên, ngồi tại bàn mà lóng ngóng không yên, thỉnh thoảng lại nhìn trộm 11. May mà 11 hình như thật sự không nghe thấy (!), vẫn tiếp tục xem mấy trang tài liệu, bằng không cô đến phải bỏ chạy ra ngoài rồi.

Khó khăn lắm mới đợi được phục vụ mang tiền trả lại tới, Nhược Thủy cầm tiền đoạn khẽ gọi 11 một tiếng, hớt hải rời khỏi. Ra đến cửa hai người bắt một chiếc taxi yêu cầu về thẳng khách sạn.

Suốt dọc đường cả hai vẫn chẳng nói chẳng rằng, ai nghĩ việc của người ấy, cho đến khi về tới cửa phòng chia tay, Nhược Thủy mới nói được một câu: "Trưa mai tôi sẽ tới tìm anh." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Uh." 11 đáp lại một tiếng đoạn bước vào phòng mình đồng thời khoá cửa lại, đặt tài liệu lên bàn, xếp vòng tròn ngồi lên giường tiếp tục luyện công.

Những tài liệu này thực ra ngay sau lần đầu tiên xem xong hắn đã thuộc làu, vừa rồi ở nhà hàng vì cảm thấy nhạt nhẽo nên mới lấy ra đọc giải khuây. Nếu không cứ ngồi đợi Nhược Thủy nhỏ nhẻ nhai từng miếng nhỏ rồi mới nuốt, 11 không khỏi cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Một đêm nhanh chóng trôi qua. Khi 11 mở mắt thì sắc trời bên ngoài đã mờ mờ nhưng, vườn hoa bên cạnh bắt đầu có người tập thể dục.

Cả đêm ngồi thiền không hề có cảm giác mệt mỏi, tinh thần hắn khá phấn chấn, ra khỏi giường vươn vai mấy cái, vận động giãn gân cốt rồi đứng ngay trong phòng luyện Thái Cực. Hiện nay hai hạng mục này đều là bài tập bắt buộc hằng ngày của 11, ngồi thiền luyện tâm pháp đến sáng, hôm sau lại luyện Thái cực. Hai dạng vận công một dương một âm nối tiếp đối với hắn không hề có chuyện khó chịu, trái lại còn cảm thấy hết sức hòa hợp.

Luyện được một lúc, 11 dần chìm vào giai cảnh, tư duy thấm nhuần trong Thái Cực, cơ thể cũng không còn chịu sự khống chế của tư duy. Mỗi lần chậm rãi đẩy tay hay đạp chân, hoàn toàn đều là khí vận hành trong cơ thể thúc đẩy. Lấy khí đẩy công, đó mới là cảnh giới thượng thừa của Thái Cực.

Lúc này 11 đã hoàn toàn không còn cả sự tồn tại của thời gian và không gian, thậm chí cũng không cảm nhận thấy sự tồn tại của chính mình. Cơ thể cứ thế ngẫu nhiên thi triển các chiêu thế Thái Cực, đến ý thức cũng dường như biến mất.

Khi ý thức khôi phục lại, 11 phát hiện thấy khách sạn đã biến mất. Xung quanh là trời xanh mây trắng, hắn thì đang trôi nổi giữa bầu trời. Kỳ lạ hơn nữa là trước mặt cũng đang trôi nổi một "11" giống hệt, như thể đang soi gương. Bất kể là dung mạo hay y phục, "11" kia đều giống hệt như 11 này, nhưng lại đang làm những động tác khác hẳn.

11 lạnh lùng nhìn chính mình trước mặt, chuyện này hắn không phải mới gặp lần đầu nên không có gì lạ. Chuyện lạ chỉ là "11" đối diện đang nhìn hắn mỉm cười thân thiện, biểu hiện này vốn dĩ chưa bao giờ xuất hiện trên mặt 11 "thật".

"11 trong gương" từ từ đưa tay chỉ vào 11 thật, miệng khẽ mở nhưng không hề phát ra âm thanh. Tuy nhiên 11 có thể dùng thuật đọc môi hiểu ra lời đối phương muốn nói, câu nói lặp đi lặp lại: "Mau trở về, chúng tôi đang chờ cậu!"

"Ngươi là ai?" 11 vừa mở miệng hỏi, đột nhiên xung quanh biến thành một động tối, luồng lực hút cực mạnh cuốn hắn vào trong động, đồng thời không ngừng giằng kéo cơ thể.

11 kinh hãi vận lực bật mạnh, vút lên cao rơi xuống sàn, đảo mắt nhìn qua mới phát hiện mình vẫn ở trong phòng khách sạn, tay chân vẫn đang tiếp tục luyện Thái Cực trong khi ý thức như đã thoát ra và đến một nơi xa lạ nào đó, nhìn thấy chính mình lạ lẫm kỳ quái, còn nói những lời không thể hiểu!

Tình trạng này hắn đã từng gặp phải nhiều lần, lần nào cũng đều trong vô thức hoặc khi ý thức bị mất, giống như linh hồn đã rơi vào một không gian khác. Càng ngày 11 càng cảm thấy đó không phải là ảo giác mà những gì hắn nhìn thấy, cảm thấy đều là thật. Vì sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy? Không lẽ trong gen đã xảy ra vấn đề gì? Có lẽ sau khi vụ án này kết thúc, hắn cần phải về tìm Tiến sĩ điên kiểm tra lại.

11 lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, lúc này mới phát hiện áo trên người đã ướt sũng mồ hôi. Hắn cởi y phục vào nhà tắm dội một hồi, dùng máy sấy thổi khô quần áo mặc lại lên người. Nhìn đồng hồ đã là hơn 10 giờ sáng, vẫn chưa thấy Nhược Thủy sang gọi, bên phía Phó Kiều Kiều cũng chưa thấy báo tin về ba anh em Âu Dương Lâm.

11 ngồi trên ghế ngẫm nghĩ một số vấn đề, lâu lâu sau tiếng chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên. Không cần mở cửa hắn cũng biết đó là Nhược Thủy, bởi tiếng bước chân của cô sau ngày hôm qua 11 đã ghi nhớ vào đầu. Bởi các nhân tố như thể trọng, chiều cao, sức nặng, trọng lượng dịch thể cộng với thói quen đi lại, khẩu độ bước chân lớn nhỏ, chân giẫm nặng nhẹ và cả tần số giẫm chân, nên tiếng bước chân mỗi người cũng giống như vân tay, đều là độc nhất vô nhị không thể mô phỏng. Cao thủ nhĩ lực căn bản không cần dùng mắt, chỉ dựa vào tiếng bước chân đã có thể biết đối phương là ai.

Hắn đứng dậy ra mở cửa. Nhược Thủy đứng ngoài, hai mắt đỏ hoe, có lẽ đêm qua không ngon giấc. Thấy 11 cô lên tiếng chào: "Chúc buổi sáng tốt lành!"

"Ừm..." 11 khẽ gật đầu.

"Cùng đi ăn trưa chứ?"

11 giơ đồng hồ lên nhìn, gật đầu: "Được!"

Hai người cùng xuống nhà ăn buffet ở tầng 3, tự chọn suất ăn rồi ngồi xuống bàn dùng bữa. Cả hai không ai nói gì như thể hai người lạ ngẫu nhiên ngồi chung bàn, việc ai người ấy làm.

11 vẫn ăn nhanh như thế, sau mấy cái tóp tép đã dọn sạch đĩa. Khi hắn ngẩng lên, Nhược Thủy mới và được hai miếng cơm.

11 ngồi không nhìn cảnh phố xá người xe nườm nượp qua lại bên ngoài cửa sổ, Nhược Thủy cũng lẳng lặng ăn cơm, không khí khá khiên cưỡng.

Khi thức ăn trong đĩa của Nhược Thủy gần hết thì điện thoại đổ chuông. Nhược Thủy nhận điện thoại, nói: "Chị Kiều. Vâng, anh ấy đang ở đây... Được, em biết rồi. Cảm ơn chị tạm biệt!"

Tắt điện thoại, cô nhìnsang 11: "Chị Kiều nói bạn của chúng ta đã tới, đang dùng bữa ở một nhà hàng gần sân bay."

"Họ tới khi nào?"

"Mười mấy phút trước."

"Đi thôi!" 11 nói rồi đứng ngay dậy.

"Bây giờ?" Nhược Thủy nhìn đĩa, đặt đũa xuống gật đầu: "Được!"

Hai người ra khỏi khách sạn, bắt taxi đi thẳng đến nhà hàng cao cấp gần sân bay. Nhược Thủy lại điện thoại cho Phó Kiều Kiều, đoạn thông báo: "Chị Kiều nói họ vẫn chưa ra."

"Ừm..." 11 đứng bên đường, nhìn quanh một hồi rồi đi thẳng tới nhà hàng kia. Nhược Thủy vội vã theo sau, vừa bước vào nhà hàng lập tức phục vụ đon đả ra chào hỏi: "Thưa ông và cô, xin hỏi mấy người?"

"Hai người." 11 đảo mắt nhìn qua một lượt trong đại sảnh, không thấy anh em Âu Dương Lâm. Phục vụ dẫn hai người vào, hỏi: "Hai vị ngồi ở đại sảnh hay phòng riêng?"

"Đại sảnh." 11 nói, đoạn đi thẳng tới một bàn gần cửa ra, ngồi xuống. Nhược Thủy cũng nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện với hắn.

Nhân viên phục vụ rót cho cả hai mỗi người một cốc trà đại mạch, lấy ra một thực đơn, hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?"

11 lật mở quyển thực đơn chọn đại mấy món, đoạn gấp lại đưa trả cho phục vụ. Sau một câu "xin chờ một lát", nhân viên phục vụ vội vã rời đi.

11 uống một ngụm trà đại mạch, thoải mái dựa lưng vào ghế. Nhược Thủy không được ung dung tự tại như hắn, sau khi vào nhà hàng cô đã rất cẩn thận quan sát nhưng không thấy bóng dáng ba anh em Âu Dương Lâm đâu.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Nhược Thủy thì thào: "Anh còn anh được nữa sao?"

"Không phải là để ăn." 11 gắp đại mấy miếng đoạn buông đũa xuống, thỉnh thoảng tợp một ngụm trà giết thời gian. Nhược Thủy trái lại có lẽ chưa ăn no, trong khi món trên bàn quả thật nhìn rất ngon, cuối cùng tiệc giả làm thật, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ.

Tốc độ nhai kỹ nuốt từ từ của cô thực sự khiến 11 sốt ruột.

<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:truyen360.com:office:office" /><o:p></o:p>

</TD></TR></TBODY></TABLE>

<o:p></o:p>

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất