Phùng Đán Toàn đến bên Mười Một ngồi xuống, hít vào một hơi thật sâu rồi lầm bầm nói: "Nơi này không khí rất tốt. Đáng tiếc không sớm phát hiện, bằng không ta nhất định sẽ thường xuyên đến đây."
Mười Một hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ông ta với ánh mắt kinh ngạc
Phùng Đán Toàn khẽ cười cười nói: "Ngươi thật sự rất thông minh, thế mà cũng đoán được ẩn ý trong đoạn thơ đó."
Mười Một thản nhiên nói: "Ông cũng rất thông minh." Tuy rằng có ý khen ngợi, nhưng từ miệng Mười Một nói ra ngay cả một chút vẻ khen ngợi cũng không có, ngược lại nghe như là ở châm chọc.
Phùng Đán Toàn cũng không để ý chỉ cười nói: "Cái trò đó có phải là ta nghĩ ra đâu, ta học không được dăm năm, làm gì có trình độ đó. Ý ấy là của Lục Đạo đề ra, đoạn thơ kia cũng là hắn viết. Còn việc phân tích và xử lý máy tính là do Long Uy hỗ trợ. Ài, ta chỉ đơn giản đọc mấy câu từ giấy ra thôi. Lúc đầu ta lo thằng cha Lục Đạo có làm quá mức hay không, vạn nhất ngươi không thể theo tạp âm tìm ra kia đoạn thơ ẩn giấu, hoặc là không có thể phân tích ra ý tứ bên trong thì ta coi như thua. Nhưng Lục Đạo thề sống thề chết với ra rằng ngươi nhất định có thể phá giải ra, nếu không cũng không có tư cách là đối thủ của hắn. Ài, hôm nay nhìn thấy ngươi xuất hiện, ta rốt cuộc yên tâm rồi."
Mười Một đối với Lục Đạo không có hứng thú gì lắm, chỉ thản nhiên hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Phùng Đán Toàn bình tĩnh nhìn ra xa, nói: "Trước khi nói với ngươi, ta phải hỏi ngươi mấy vấn đề trước. Ngươi có biết ta giết Vấn Thiên hay không?"
"Biết." Mười Một lạnh lùng đáp. Dường như Đán Đao giết một kẻ không chút nào tương quan tới y.
Phùng Đán Toàn hứng thú nhìn hắn: "Nếu biết, sao ngươi còn dám tới gặp ta? Không sợ nếu Long Hồn phát hiện ra sẽ hoài nghi ngươi ư?"
Giọng Mười Một lạnh dần: "Ta không thích nói lời thừa."
Phùng Đán Toàn cười, ông ta nghe hiểu ý của Mười Một. Mười Một đang nói y đến hoặc không đến đều có lý do riêng, không cần giải thích với Đán Đao.
Phùng Đán Toàn cũng không để ý vẻ lạnh lùng của Mười Một, chỉ nhìn phương xa nhẹ giọng nói: "Thật ra Vấn Thiên là sư huynh đệ đồng môn với ta."
Trong mắt Mười Một hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không nói chen vào.
"Sư tổ Khổng Bán Tiên của bọn ta là một vị tuyệt thế kỳ tài, cả đời người nhận hai đệ tử, một là sư phụ của Vấn Thiên, cũng là sư bá của ta. Một chính là sư phụ của ta. Phong Đao Hồ Nhất Hiếu. Đã bao nhiêu năm qua, ta vẫn không biết mình còn có một vị sư huynh đệ đồng môn. Mãi đến khi ở Đông Hải, Vấn Thiên tìm tới ta, ta mới biết được nguyên lai hắn đúng là sư huynh của ta. Ha ha......"
Mười Một nghiêng đầu nhìn Đán Đao, kinh ngạc nói: " Là ông ta tới tìm ông sao?"
"Ừ!" Phùng Đán Toàn nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng có thể là ta tìm tới hắn. Điều đó chẳng có gì quan trọng. Nhưng có điều là ta không thể không giết hắn."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta đã hứa với Mười Ba."
"Là Mười Ba bảo ông ra tay giết ông ta?"
Phùng Đán Toàn không trả lời ngay, chậm rãi nói: "Mười Ba vốn hẹn với ta, khi hắn ở Trung Quốc, nếu có người của Long Hồn ra mặt ngăn trở, đều do ta ra tay tiêu diệt. Nhưng chúng ta lại không dự đoán được Long Hồn sẽ đưa ngươi đến Đông Hải đuổi theo, cho nên Mười Ba đổi ý, để cho ngươi tham dự vào việc này chứ không lựa chọn giết ngươi."
Mười Một khẽ nhíu mày, y bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện. Long Hồn ngay từ đầu đã phái y đi tiếp xúc với Đán Đao, sau Vấn Thiên lại điều y đi Đông Hải, hai sự kiện này tựa hồ có liên hệ. Chỉ e ngay từ đầu Long Hồn đã để ý đến y. Mười Một dường như cảm thấy Long Hồn cố ý kéo mình vào chuyện này. Long Hồn vì sao lại như vậy? Còn Mười Ba vì lý do gì mà lựa chọn hợp tác cùng y chứ không phải hạ thủ giết y?
Trong khi đầu Mười Một đang rối bù, Phùng Đán Toàn bỗng nhiên nói: "Ngươi không cần lo lắng về Mười Ba, hắn không có ác ý đối với ngươi, thậm chí hắn sẽ không hại ngươi."
"Vì sao?"Mười Một giật mình hỏi.
"Bởi vì ngươi còn có giá trị lợi dụng rất lớn đối với hắn. Ngược lại, ngươi phải cẩn thận đám người của Lục Đạo." Nói tới đây, Phùng Đán Toàn không nói tiếp. sau một lát im lặng, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ngươi đã bao giờ nghe nói về Long Nguyệt?"
Mười Một hơi sửng sốt một chút, cái tên này đối với y cũng không xa lạ. Long Nguyệt, em họ của Long Trường Sinh, một nữ nhân có tư tưởng cực đoan và bản lĩnh cực cao, là cái tên cấm kỵ cuối cùng trong ba danh sách cấm kỵ, Long Nguyệt cũng là kẻ duy nhất trong danh sách cấm kỵ là nữ tính. Long Hồn đánh giá bà ta thế này: Cực độ nguy hiểm. Mức độ: Cao, thậm chí còn trên cả Mười Ba và Đán Đao. Nhưng bà ta đã mất tích hơn hai mươi năm, cũng chưa từng xuất hiện qua. Mười Một không hiểu Phùng Đán Toàn vì sao lại đột nhiên nói đến người này.
Phùng Đán Toàn nói: "Hơn hai mươi năm trước, Long gia từng đồng thời xuất hiện hai cao thủ trẻ tuổi đi vào tiềm lực khu, một là Long Trường Sinh, chính là Mười Ba sau này, một là em họ của hắn - Long Nguyệt. Thật ra Long Nguyệt và Mười Ba đều là những kẻ đáng thương, một thì không cam lòng khuất phục vận mệnh của chính mình, một thì vì bản thân bị liên lụy khiến cho chúng bạn thân ly. Mười Ba năm đó vì Long Nguyệt mới làm ra một sự kiện đại nghịch bất đạo, bị Long gia coi là đệ nhất phản đồ. Liền ngay cả vợ con của hắn cũng đã thất lạc trong chiến đấu, nghe nói là bị hắn làm liên lụy mà chết. Sau đó hắn với Long gia trở mặt thành thù, trong đó quan hệ rắc rối phức tạp ấy, cuối cùng Long Hồn bức hắn phải trốn đi phương Tây."
Khẽ liếm liếm môi, Phùng Đán Toàn tiếp tục nói: "Long nguyệt sau chiến dịch đó cũng mất tích, những những năm gần đây Mười Ba luôn cố tìm cô ta. Đáng tiếc mãi vẫn không có tin tức. Mười Ba tin tưởng vấn đề của Long Nguyệt tuyệt đối không đơn giản như vậy, khẳng định bên trong có ẩn chứa một âm mưu lớn, cho nên hơn hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn tìm kiếm Long Nguyệt đồng thời điều tra nguyên nhân sự việc năm đó."
Mười Một hỏi: "Hơn hai mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Rất lớn, liên lụy đến rất nhiều người. Bốn đại gia trong tộc giao chiến không ngừng, số cao thủ do Long Hồn phái ra toàn bộ mất tích, Long Nguyệt cũng mất tích cùng." Nói tới đây, Phùng Đán Toàn thở dài nói: "Đừng hỏi ta sự kiện đó là gì, ta đã hứa với Mười Ba sẽ không nói cho ngươi. Nếu thật sự muốn biết, đi hỏi hắn đi."
Mười Một trầm mặc cúi đầu, y cũng không phải loại người thích hỏi dồn đến cùng.
Nếu Đán Đao không muốn nói, y sẽ không hỏi.
Phùng Đán Toàn không để ý đến suy nghĩ của Mười Một, tiếp tục nói: "Lần này Mười Ba trở về, chính là có thể nắm chắc tìm ra chân tướng năm đó. Ta được hắn mời cùng trở về, giúp hắn làm vài việc. Giết chết người của Long Hồn phái tới ngăn trở chính là một việc trong số đó."
"Cho nên ông giết Vấn Thiên sao?"
"Ừ." Phùng Đán Toàn nói: "Không thể không giết được. Thằng nhóc biết độn thổ đã phát hiện ra căn cứ dưới lòng đất, cho nên Lục Đạo lập tức tìm tới ta, yêu cầu ta giữ tất cả lại."
Mười Một nhớ rằng khi ấy Vấn Thiên mang theo Thổ Phỉ và Yêu Linh, một là người có thổ hệ dị năng, người còn lại có dị năng xuyên qua bất cứ vật gì. Lúc ấy hắn không cảm thấy có gì lạ, giờ mới nhớ tới Vấn Thiên mang theo bọn họ là có thâm ý, có lẽ Vấn Thiên ngay từ đầu cũng đã biết trong dãy quần đảo có tồn tại một siêu căn cứ.
Phùng Đán Toàn nhìn hắn đầy ẩn ý nói: "Ta giết Vấn Thiên cùng một tên trong đó, còn tên biết độn thổ chạy mất. Hiện tại Mười Ba đang tự thân truy sát hắn, nếu có thể ngươi tốt nhất giết chết hắn trước khi Long Hồn tìm được, bằng không nếu bị Long Hồn biết về sự tồn tại của căn cứ, chỉ sợ Mười Ba có đem nó tặng cho ngươi, ngươi cũng không giữ được."
Mười Một nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ta biết." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ông nói là Vấn Thiên tìm tới ông, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Phùng Đán Toàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Khi ta tìm đến Đông Hải, nhận được tin của Lục Đạo là lập tức đi tìm Vấn Thiên. Kết quả khi tìm được hắn, hắn hình như là cố ý ở đó chờ ta." truyện được lấy tại TruyenFull.com
Mười Một hơi nhíu mày một chút: "Ông ta cố ý chờ ông sao?"
Phùng Đán Toàn cúi đầu trong chốc lát, nói: "Không chỉ như vậy, lúc ta giết Vấn Thiên cũng một cảm giác rất kỳ quái, ta cảm thấy hắn hình như là cố ý để cho ta giết hắn."
"Vì cái gì?"
Phùng Đán Toàn nhún vai nói: "Đừng hỏi ta, ta cũng không biết."
"Ông ta có nói cái gì đó với ông không?"
"Có." Phùng Đán Toàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Hắn hỏi ta một vài vấn đề kỳ quái. Còn hỏi đi hỏi lại về chuyện sư phụ ta, sư phụ của ta khi còn trẻ đã ngẫu nhiên phát hiện ở Thiên Độ trấn có chôn dấu một trận pháp rất kỳ quái. Sau đó ông đi tìm sư bá cùng nhau nghiên cứu, kết quả sư bá cho rằng cái đó có khả năng chính là Càn Khôn Bát Thập Nhất Quái Thiên Địa đại trận trong truyền thuyết, ngay cả người cũng không có cách phá giải. Sau đó sư bá một mình đến Thiên Độ trấn nghiên cứu đại trận, cũng không liên lạc với sư phụ ta nữa. Khi Vấn Thiên nói là ra chuyện này, ta mới tin tưởng hắn thật là đồ đệ của sư bá."
Mười Một còn muốn hỏi thì trên người Phùng Đán Toàn đột nhiên vang lên một hồi chuông dồn dập. Phùng Đán Toàn lấy ra một cái điện thoại di động, nhìn nhìn rồi cười nói: "Ta đặt giờ đồng hồ hẹn giờ, đã đến giờ rồi."
Nói xong hắn tắt điện thoại di động đi, thuận tay quăng vào bụi cỏ sau lưng, đứng lên hít sâu một hơi, rồi nói với Mười Một: "Đi thôi, còn chuyện gì cần hỏi chúng ta vừa đi vừa nói."
Mười Một cau mày hỏi: "Đi đâu?"
Phùng Đán Toàn nở một nụ cười bình thản, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây, nhẹ giọng nói: "Đi đánh trận đánh cuối cùng trong đời ta."