Nhân Gian Băng Khí

Chương 621: Dục Huyết Thao Thiên (8)

Thật ra Mười Một là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của Phùng Đán Toàn, lão muốn lợi dụng thân phận của Mười Một ở Long Hồn, làm cho Dương Gia tưởng Dương Tư Vũ là do Mười Một bảo vệ. Cứ như vậy, Mười Một dần thay thế vị trí của Phùng Đán Toàn, bảo vệ cho Dương Tư Vũ. Nếu Dương gia biết nàng bây giờ đã được Mười Một bảo vệ, bọn họ không thể không suy nghĩ đến cơn thịnh nộ của Mười Một khi Dương Tư Vũ bị truy đuổi.

Năm đó chính Trần Gia là do một tay hắn thiêu đi, Mười Một có thể tiêu diệt một Trần Gia, đồng dạng cũng có thể tiêu diệt một Dương Gia nữa. Hơn nữa giờ đây hắn còn là người của Long Hồn, cho dù lá gan của Dương gia to đến mấy cũng không thể không nghĩ đến tiền đồ của chính mình. Vậy nên ngay khi Lục Đạo nói ra cái kế hoạch chỉnh thể này, Phùng Đán Toàn không do dự liền gật đầu cái rụp. Lão cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng Mười Một thì vẫn còn dài dài. Chỉ cần Mười Một còn sống, cả Dương gia sẽ không ai dám đụng vào Dương Tư Vũ.

Mà đây cũng là một kết quả mà Phùng Đán Toàn kỳ vọng.

"Toàn thúc!" Dương Tử Nghiệp trốn ở trong xe, lo lắng nói: "Người không đi cùng chúng con sao?"

Phùng Đán Toàn nhìn hắn nhẹ nhàng cười bảo: "Ta nhất định phải lưu lại đây. Tử Nghiệp, về sau con phải chiếu cố tốt đến chính mình và cả Tư Vũ nữa, ở nước ngoài cố gắng đừng để người khi dễ!"

"Toàn thúc…" Môi Dương Tử Nghiệp giật giật, những lời muốn nói ra đều mắc lại ở trong cổ họng. Đôi mắt hắn hiện rõ vẻ bất an, lờ mờ xuất hiện một tầng sương mỏng. Dương Tử Nghiệp không phải là kẻ ngốc, khi nghe Phùng Đán Toàn nói như vậy, hắn biết lão muốn lưu lại, kết quả như thế nào, ai cũng đều biết rõ.

"Tại sao?" Dương Tử Nghiệp hỏi. Mười Một ở bên cạnh thầm nghĩ, hắn hỏi câu này đích thực rất ngốc.

Với tình thế trước mắt, nếu Phùng Đán Toàn không ra mặt, chuyện này sẽ không thể chấm dứt. Một khi mà Đán Đao mà đã chết, Dương Tư Vũ lại được Mười Một bảo vệ, Dương gia cũng chỉ đành nuốt bồ hòn làm ngọt. Bằng không, Dương gia sẽ vì mặt mũi của chính mình mà liều mạng truy đuổi tới cùng, cho dù cá chết lưới rách cũng không tiếc.

Nhưng một khi Phùng Đán Toàn chết, Dương gia ít nhất cũng lấy lại được một chút mặt mũi, hơn nữa họ cũng không dám công khai hướng tới Long Hồn và Mười Một đòi người, lúc đó gia đình Dương Tư Vũ mới có thể sống an toàn. Cho nên trong cả kế hoạch, Phùng Đán Toàn nhất định phải chết.

"Đưa họ đi, sau này phải nhờ ngươi rồi." Phùng Đán Toàn ngẩng đầu nhìn Mười Một, nhẹ giọng nói.

"Đừng!" Dương Tư Vũ thoát khỏi sự cản trở của cha mẹ, nhảy xuông xe mà kéo tay áo Phùng Đán Toàn, hai mắt ngấn lệ kêu lên: "Phùng gia gia không đi, con cũng không đi!"

Phùng Đán Toàn thở dài một hơi, đưa tay khẽ xoa đầu nàng, nói: "Tư Vũ, Phùng gia gia khó khăn lắm mới đem được các con ra, đừng để tâm huyết của ta uổng phí, mau đi đi!"

Dương Tư Vũ nước mắt giàn giụa, buồn bã nói: "Gia gia…"

Phùng Đán Toàn ánh mắt lộ ra một tia nhu hòa, giang hai tay ra muốn ôm Dương Tư Vũ, mặc kệ máu bẩn trên người. Đúng vào lúc này, một luồng cảm giác không rét mà run từ phía sau ập lại, Phùng Đán Toàn cả kinh, dùng sức đẩy Dương Tư Vũ vào trong xe, bản thân lão cũng né tránh không kịp.

Trên đời này người có thể khiến Đán Đao không kịp né tránh công kích chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa, lão cảm giác được chiêu vừa rồi hướng tới ngực phải của lão. Trên đời này người biết trái tim của lão ở bên phải chỉ có một, mà ông ta sớm đã chết tử 30 năm trước. Phùng Đán Toàn nở một nụ cười, lão không cần quay đầu lại cũng biết người ra tay là ai rồi.

Đán Đao không tránh kịp, không có nghĩa là không ai cứu lão. Đứng chung một chỗ với lão là Mười Một, ngay lúc lão đẩy Dương Tư Vũ ra, đồng thời Mười Một cũng dùng bả vai huých vào lão, kịp thời thay thế vị trí của lão. Hai thanh Thiên Trảm và Trảm Nguyệt đồng thời xuất hiện ở trong tay Mười Một, đam vào nhau chắn trước đòn công kích kia.

Trong nháy mắt, công kích đã tập trung vào người Mười Một. "Đinh" một tiếng vang lên, hàn quang lóe sáng khi mũi kiếm đâm vào giao điểm của hai thanh chủy thủ. Một luồng xung lực thật lớn xuyên qua đao truyền đến ngực của Mười Một, làm cả người hắn bay ra ngoài. "Bịch" một tiếng, hắn ngã về phía sau xe, làm nắp thùng xe lõm hẳn xuống một mảng lớn.

Tuy Mười Một chỉ là vội vã ra tay, nhưng một kích vừa rồi có uy lực khiến Mười Một không khỏi hoảng sợ. Nếu không phải hắn có xương cốt khác hẳn người thường, có lẽ công kích vừa xong có thể làm cho vài khúc xương của hắn bị dập nát. Mười Một cảm thấy thể lực, khí huyết của hắn nhộn nhạo một trận, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn.

Khóe miệng Mười Một chảy máu, hắn ngẩng đầu lên hướng đến kẻ đánh lén. Kẻ này nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, một thân đường trang màu lam cùng thanh trường kiếm phía sau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ vừa tránh thoát một kích của hắn, Đán Đao.

Mười Một nheo mắt lại, người này chính là tổ trưởng tổ võ học của Long Hồn, Thiên Hải. Hắn chưa thấy Thiên Hải xuất thủ qua bao giờ, không thể ngờ công kích vừa rồi lại có thể khủng bố như vậy.

Thiên Hải vừa ra tay xong liền nắm lại trường kiếm mà lạnh lùng nhìn Phùng Đán Toàn. Phía kia Phùng Đán Toàn cũng đang nhìn trường kiếm của tay hắn, trong mắt chớp động, không hiểu đang nghĩ gì.

Lúc này, ba tên Mệnh Vận mới kịp phản ứng đi tới, họng súng trong tay lập tức hướng về phía Thiên Hải.

"Đừng…" Phùng Đán Toàn vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Thiên Hải bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện bên cạnh ba gã chiến sĩ, trường kiếm khẽ vung, dễ dàng đem ba gã chiến sĩ kia chia làm hai mảnh. Cho đến khi thân ảnh Thiên Hải xuất hiện trở lại, ba gã chiến sĩ trong tay cầm súng mới đồng thời đi ra, ngay sau đó một đạo huyết tuyền phùn xuất kéo dài từ bả vai đến xương chậu, ba người trợn to mắt rồi ngã ngay xuống đất.

Mười Một nheo mắt lại, vừa rồi Thiên Hải ra tay chỉ trong nháy mắt, bản thân hắn thiếu chút nữa là không nhận ra được thân pháp của Thiên Hải. Bộ pháp quỷ dị này so với Nguyệt Vũ bộ của hắn còn có phần hơn.

Lúc này, thê tử của Dương Tử Nghiệp ở trong xe mới thét lên một tiếng, ngất đi. Dương Tử Nghiệp sắc mặt trắng bệch, run rẩy ôm lấy thê tử của hắn, có lẽ cả đời của hắn sẽ chưa có khi nào kích thích như đêm nay. Dương Tư Vũ không biết là do Phùng Đán Toàn đẩy vào xe nên bị đau hay là do sợ hãi, sắc mắt tái nhợt, vô lực, hoảng sợ nhìn Thiên Hải như gặp quỷ.

Ba gã chiến sĩ chết đi không tạo thành bất kỳ gánh nặng tâm lý lớn nào với Phùng Đán Toàn, trong mắt lão vẫn là thanh trường kiếm trong tay Thiên Hải, hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng: "Thiên Tiêu kiếm!" nguồn TruyenFull.com

Thiên Hải cười lạnh, đưa thanh trường kiếm ra trước cho Phùng Đán Toàn xem cẩn thận. Bề ngoài thanh kiếm không có gì đặc biệt, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống liền trở nên sáng bóng mê người.

Phùng Đán Toàn gật đầu nói: "Quả nhiên là Thiên Tiêu kiếm."

Lão lại nhìn về phía Thiên Hải, hỏi: "Người là đồ đệ của ông ấy?"

Thiên Hải cũng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mười Một, lạnh nhạt hỏi: "Băng, ngươi cũng muốn dính vào vũng nước đục này sao?"

Phùng Đán Toàn cướp lời: "Ta cùng hắn không có quan hệ, hắn chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi."

Thiên Hải hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Phùng Đán Toàn, lạnh lùng nói: "Đán Đao, ngươi đã quên lời thề năm đó sao?"

"Chưa quên." Phùng Đán Toàn lắc đầu, cười cười nói: "Ta đáp ứng với Thiên Tiêu, cho đến hết đời nếu ta bước vào Long Quốc nửa bước, chắc chắn sẽ không được tử tế, chết không có chỗ chôn."

Thiên Hải vung kiếm lên: "Còn nhớ rõ là tốt rồi."

Phùng Đán Toàn gật đầu nói: "Truyền nhân của hắn đã đến rồi, đó là tốt nhất, có điều Tư Vũ cả nhà bọn họ với việc này không có quan hệ, hy vọng ngươi mở ra một mặt thả bọn họ đi."

Thiên Hải liếc mắt về phía xe, nói: "Việc Dương Gia với chúng ta không có quan hệ, ta cũng không quản được."

"Vậy thì tốt." Phùng Đán Toàn gật gật đầu, hướng về phía Mười Một nói: "Các ngươi đi mau đi!"

"Gia gia!"Dương Tư Vũ khóc lóc kêu lên: "Chúng ta cùng đi!"

Phùng Đán Toàn lắc lắc đầu, lộ ra một tia cười: "Nha đầu ngốc, đừng khiến ta khổ tâm thêm nữa. Nhớ lấy, rời khỏi Long quốc, đừng quay trở lại đây. Về sau ngươi có thể sống cuộc sống mình thích, có thể gả cho nam nhân mà mình yêu!"

Dương Tư Vũ nghẹn ngào: "Gia gia………. "

Phùng Đán Toàn lại nhìn về phía Dương Tử Nghiệp, nói: "Tử Nghiệp, ngươi không phải là tiểu hài tử nữa, làm nam nhân ngươi phải chịu trách nhiệm với chính mình, đối mặt với khó khăn cũng không được lùi bước, ngươi hiểu không?"

Dương Tử Nghiệp hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu

Phùng Đán Toàn hít sâu một hơi, hướng về phía Mười Một nói: "Đi thôi, ta đem Tư Vũ phó thác cho ngươi, về sau giúp ta chiếu cố tốt cho nó. "

Phùng Đán Toàn ý tứ là muốn phó thác chung thân cho Dương Tư Vũ, Thiên Hải khẽ nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn biết Phùng Đán Toàn cố ý nói cho mình nghe, Bởi lẽ, về sau Dương gia muốn đối phó với Dương Tư Vũ mà Mười Một ra tay, lúc đó hắn đã có một lý do quang minh chính đại là bảo vệ nữ nhân của mình.

Mười Một đồng dạng biết rõ ý tứ của Phùng Đán Toàn, nhưng hắn cũng không có phản bác, không phải là hắn nguyện ý, mà là hắn không cần phải phản bác làm gì. Mười Một luôn là người hành động theo ý mình, hắn muốn bảo vệ ai thì bảo vệ, không muốn bảo vệ thì thôi, cũng không cần phải cố kỵ người nào.

Lúc này, có sáu người từ xa đi tới. Sáu người này Mười Một đều biết, chính là cao thủ tổ võ học Long Hồn, trong đó còn có Kim Cương và Bàn Phật. Bàn Phật vốn mập mạp, khi chạy lên thịt béo trên người rung rinh liên tục, nhưng mặt lão không đổi sắc, dường như lực lượng có thừa. Kim Cương khi mới nhìn thấy Mười Một, trên mặt kinh ngạc sửng sốt một chút, rất nhanh thì khôi phục vẻ mặt bình thường, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất