"Loảng xoảng". Cửa phòng bệnh bị phá, Trương Chấn đột ngột xông vào, có lẽ do dùng sức quá mạnh nên trọng tâm không ổn định khiến hắn lảo đảo hai bước. Hắn đảo mắt tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Dương Tư Vũ đâu, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi đang cầm điện thoại ngồi bên giường. Điều này khiến hắn không khỏi sững sờ.
Bốn bảo tiêu theo sau Trương Chấn cũng bước vào, bao quanh hắn thành một vòng bảo vệ.
Phòng bệnh rất nhỏ, liếc mắt một cái liền đem toàn bộ gian phòng nhìn không sót một thứ nào. Không nhìn thấy Vương Tư Vũ, hiển nhiên trong lòng Trương Chấn vô cùng sốt ruột hướng về Mười Một quát hỏi: "Tư Vũ đâu?"
Mười Một không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, năm người mới đi vào trong mắt hắn giống như là không khí vậy. Tiếp tục để điện thoại sát lỗ tai, không nói một lời nào. Hắn đang đợi tin tức liên hệ của Cuồng Triều.
Trương Chấn có thể chạy tới nơi này đã nằm trong dự liệu của Mười Một. Bốn ngày trước, Trương Chấn bị Thính Phong đuổi đi cũng không có lập tức rời khỏi bệnh viện, mà dưới sự giám thị của Cuồng Triều quan sát thấy hắn đi tới văn phòng viện trưởng rồi ở trong đó chừng hơn mười phút. Nội dung nói chuyện không ngoài việc lập mối quan hệ với bệnh viện, khiến bệnh viện chăm sóc chu đáo cho Vương Tư Vũ, còn có thông báo tin tức của nàng thường xuyên cho hắn. Có tiền quả nhiên mọi chuyện dễ xử lí, Dương Tư Vũ mới tỉnh lại không được bao lâu, Trương Chấn đã thu được tin tức mà chạy đến rồi.
Tuy nhiên từ chuyện này, cũng có thể nhìn ra Trương Chấn là thật lòng thích Vương Tư Vũ, nếu không lấy thân phận đại thiếu gia của hắn muốn có đàn bà, vẫy tay một cái thì người cũng đủ xếp hàng từ kinh thành đến Đông Hải. Có thể làm cho hắn hạ mình vì Dương Tư Vũ mà chạy ngược chạy xuôi, thậm chí không để ý tới nguy hiểm của bản thân, đủ thấy hắn đối với nàng là thật lòng thật dạ. Phải biết ông nội của Trương Chấn, Trương Hồ Ly có rất nhiều kẻ thù. Nếu để cho những tên cừu gia kia biết được, Trương đại thiếu gia lẻ loi một mình chạy đến Trung Quốc, có thể sẽ mang đến họa sát thân. Mà Trương Chấn lại vì một người phụ nữ mà ngay cả an nguy bản thân cũng không để ý tới. Không biết nên khen hắn si mê vì tình, hay nên gọi là ngu ngốc mới phải.
Thấy Mười Một không để ý tới mình, tính tình đại thiếu gia của Trương Chấn nổi lên, lớn tiếng quát: "Ta hỏi ngương Tư Vũ ở đâu? Ngươi tai điếc rồi ah?"
Lúc này, vệ sỹ tóc màu cà phê phía sau hắn nhỏ giọng nói: "Thiếu gia" Sau đó ánh mắt hướng về phía toilet
Trương Chấn lập tức vội vàng chạy đến trước cửa toilet, nhưng không dám đẩy cửa, chỉ ở bên ngoài la lên: "Tư Vũ, ngươi có ở bên trong không?"
Trong phòng vệ sinh im lặng không có tiếng trả lời
Trương Chấn càng sốt ruột la lên: "Ta là Trương Chấn đây!Tư Vũ?"
Vỗ vỗ lên cánh cửa mà bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Trương Chấn lòng như lửa đốt, la lên: "Tư Vũ? Ngươi trả lời ta một tiếng đi. Bên trong không xảy ra chuyện gì chứ? Ta đụng cửa vào đây?"
"Đừng!" Cuối cùng bên trong vang lên tiếng thét kinh hãi.
Nghe được tiếng Dương Tư Vũ, Trương Chấn nhẹ nhõm thở ra, ý mừng trên hiển hiện trên mặt, nói: "Ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ chết. Ta còn nghĩ ngươi có chuyện gì ở bên trong nữa. Vậy ta đợi ngươi ngoài này a."
Trong phòng vệ sinh không có tiếng trả lời. Trương Chấn lùi ra sau hai bước đứng trước cửa toilet, sau đó nhìn chằm chằm vào Mười Một, coi hắn như tình địch vậy. Mà thực tế thì cũng gần như vậy. Nhưng Mười Một không để ý tới hắn, tiếp tục cầm điện thoại. Lúc này, võng đã kết nối liên lạc với Mười Ba. Chỉ là cả hai dường như rất ăn ý, không ai mở miệng nói chuyện trước. Ở đầu dây bên kia, Mười Ba giống như đang nghe chuyện chuyện náo nhiệt bên này vậy. Sau một lát, cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng "Răng rắc", cửa hé ra một cái khe, Dương Tư Vũ núp ở phía sau len lén nhìn ra.
"Tư Vũ" Trương Chấn kích động vô thức bước lên một bước. Cửa phòng vệ sinh đột nhiên "Loảng xoảng" một tiếng nặng nề rồi đóng rầm lại. Trương Chấn đứng bên cửa, mặt lộ vẻ buồn bực, xem ra Dương Tư Vũ đối với hắn vẫn bài xích như cũ.
Thở dài, Trương Chấn lui trở về bên cạnh mấy vệ sĩ nói: "Tư Vũ, ta không đứng ngoài cửa nữa, ngươi đi ra đi."
Trong phòng rửa tay vẫn không có phản ứng, phải đợi một lúc cửa mới lại mở ra một khe hở, Dương Tư Vũ lén nhìn ra, thấy Trương Chấn quả nhiên lui về ngoài cửa phòng bệnh. Mà Mười Một vẫn như cũ ngồi ở trên giường, không nhìn Trương Chấn, cũng không nhìn nàng.
Nhìn một chút Dương Tư Vũ mới chậm rãi mở cửa, một mặt cẩn thận canh chừng mấy người Trương Chấn, một mặt vịn vào vách tường bước từng bước về giường bệnh.
Bỗng nhiên, bước chân nàng lảo đảo, cả người chúi về phía trước sắp ngã. Trương Chấn thấy thế vội chạy lại muốn đỡ nàng. Song mới chạy được vài bước, Dương Tư Vũ hoang mang muốn lui người lại, đồng thời kinh hãi hét lên: "Đừng!".
"Thình thình!" Nhưng nàng quên mất chân của mình đã không còn khí lực, ngay cả bước một bước cũng không vững ngã nhào lên mặt đất. Nàng hoảng lên muốn vùng dậy thì thấy Trương Chấn đã chạy đến trước mặt mình. Dương Tư Vũ sợ hãi hai tay nâng lên ôm đầu, nhắm mắt lại thét to: "Không cần qua đây!"
"Tư Vũ" Trương Chấn hướng một cánh tay về phía nàng nhưng bị gạt đi. Nhìn vào Dương Tư Vũ đang cuộn mình run rẩy, Trương Chấn thở dài thu cánh tay lại. Rồi lại lui lại mấy bước, cùng nàng duy trì khoảng cách như lúc trước, biểu đạt thành ý của mình. Nhưng thấy Dương Tư Vũ khánh cự mình như thế, trong lòng Trương Chấn không khỏi buồn bực quay đầu sang mấy người vệ sĩ nổi giận nói: "Bác sĩ đâu?"
Vĩ ca lập tức chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh sau đó đã đem một vị bác sĩ chạy về.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, Trương Chấn ngay lập tức không nhịn đượcc thóa mạ liên hồi. Đối với Dương Tư Vũ hắn có thể nhịn, nhưng đối với với người khác thì tính tình của hắn không có dễ chịu như vậy. Đem tức khí lúc nãy xả hết lên đầu gã bác sĩ xui xẻo.
Bác sĩ này cũng rất không may, đang yên đang lành khám bệnh cho người ta trong phòng làm việc thì bị Vĩ ca xông tới không nói hai lời đem hắn lôi đến nơi này. Vừa đến nơi chưa hiểu ất giáp gì đã bị tên mặt trắng này mắng như tát nước vào mặt, điều này làm cho hắn rất khó chịu. Tuy nhiên nhìn vào bốn gã vệ sĩ xung quanh tên thỏ mặt trắng thì dù là ngu ngốc cũng biết tên mặt trắng này rất có lai lịch, không thể dây vào. Cho nên bác sĩ cũng chỉ có thể tự nhận mình số chó cắn, đứng ở một bên liên tục xưng phải, còn thường trực treo một nụ cười cầu tài trên mặt. Chỉ là trong lòng hắn, sớm đem tổ tông mười tám đời của Trương Chấn hỏi thăm một lượt.
Nghe Trương Chấn mắng một hồi, đại khái bác sĩ cũng nắm được tình hình, đến khi Trương Chấn đã hơi hơi hạ hỏa, hắn mới cười nói ra: "Cái này cũng không liên quan đến chúng tôi, vị Dương tiểu thư này bị khiếp sợ quá mức nên đến giờ vẫn chưa ổn định. Nên ta đề nghị ngươi tốt nhất nên đợi một hai ngày nữa, đến khi tâm trạng nàng ổn định lại thì sẽ không còn chuyện gì nữa."
Trương Chấn thực ra cũng biết chuyện này không liên quan đến bác sĩ, chỉ là muốn tìm người xả cục tức trong lòng mà thôi. Nghe được bác sĩ nói như vậy, hắn tức giận hỏi lại: "Mất bao lâu?".
"Cái này… cái này thuộc về phương diện trị liệu, ta cũng không biết được. Ta đề nghị tốt nhất ngươi nên bố trí một bác sĩ tâm lý hỗ trợ điều trị, như vậy nàng khôi phục sẽ nhanh hơn."
Trương Chấn không kiên nhẫn khiển trách: "Ta hỏi ngươi bao lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục! Ngươi kéo đông kéo tây cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết tìm bác sĩ tâm lý sao?"
Bác sĩ cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, cười khan nói: "Ta cũng không biết."
"Lại là không biết, cái gì cũng không biết, ngươi còn làm bác sĩ cái rắm gì nữa. Lang băm!" Trương Chấn một bên lải nhải mắng chửi, một bên sờ sờ túi áo mới phát hiện mình không mang theo thuốc lá.
Vĩ ca nhanh ý lấy ra một hộp xì gà, đưa cho hắn một cây rồi châm lửa.
Bác sĩ lúc đầu muốn nhắc nhở trong phòng bệnh không được hút thuốc, nhưng mà nghĩ lại hay là thôi đi. Đám người này không phải dễ chọc, mình chỉ là một bác sĩ bình thường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tốt nhất là không nên đắc tội với họ.
Khi bật lửa của Vĩ ca sắp tiến lại gần điếu xì gà của Trương Chấn, bỗng nhiên một tuyến màu trắng xoẹt rất nhanh hướng về phía Trương Chấn.
Vệ sĩ mái tóc màu cà phê là người phản ứng nhanh nhất trong bốn người. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, một tay đẩy Trương Chấn ra, tay còn lại hướng về phía trước chụp một cái. Khi hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm danh thiếp, trên mặt là số điện thoại của cửa hàng cơm ngoài cổng bệnh viện. Vệ sĩ này nắm tay lại, tấm danh thiếp cuộn lại trong tay, không một ai để ý tới, giữa lòng bàn tay của hắn, mới xuất hiện một vết cắt rất nhỏ.
Mười Một giương mắt lên hướng vệ sĩ có tóc màu cà phê liếc một cái, thản nhiên nói: "Đừng hút thuốc ở chỗ này."
Trương Chấn nghĩ muốn mắng Mười Một một câu. Vệ sĩ tóc màu cà phê đã bước lên ngăn cản: "Thiếu gia.". Hắn nhìn Mười Một rồi tiến gần bên tai Trương Chấn nhỏ giọng nói: "Hắn là cao thủ. Có lẽ còn rất lợi hại."
Trương Chấn khẽ hừ một tiếng, không kiên nhẫ vung tay làm cho mấy vệ sĩ cách xa hắn một chút. Ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ còn đang nghệt mặt ra ở bên cạnh. Một luồng tức giận vô cớ trỗi lên, phẫn nộ quát: "Cút ra ngoài!"
Bác sĩ sững sờ một chút, xác nhận là Trương Chấn nói mình. Mặc dù đây là lần đầu tiên có người kêu hắn cút, song hắn vẫn còn có thể nhẫn nại được liền gật gật đầu không nói lời nào quay đầu bước ra.
Trương Chấn đuổi bác sĩ đi rồi thở hổn hển một chút, quay sang nhìn Dương Tư Vũ. Nhưng lúc này Dương Tư Vũ đã trốn phía sau Mười Một. Quần áo và khuôn mặt đều khuất ở phía sau lưng hắn không dám lộ ra.
Nhìn thấy Dương Tư Vũ nhất nhất muốn tránh né mình, trong lòng Trương Chấn đúng là không còn gì để nói. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Mươi Một, song Mười Một như coi hắn là không khí, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Giằng co nhau một lúc, cuối cùng Trương Chấn lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn, giống như tấm danh thiếp nặng tựa ngàn cân hắn khó khăn lắm mớ đặt xuống trên bàn. Thanh âm trầm trọng nói: "Tư Vũ ngươi đã không muốn gặp ta, vậy ta đi. Đây là số điện thoại của ta, có chuyện gì nhắn ta biết một tiếng."
Nói xong, Trương Chấn quay ngươi bước đi, ra tới cửa bước chân hơi ngừng lại, dường như còn muốn nói câu gì đó,cuối cùng vẫn là không mở miệng được, thở dài một tiếng ra khỏi phòng bệnh. Chờ đến khi bọn người Trương Chấn đi khỏi, Dương Tư Vũ mới từ phía sau lộ ra non nửa khuôn mặt, nhìn xem trong phòng quả thật không còn người khác mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, Mười Ba mới mở miệng hỏi: "Xong rồi ah?"
"Uhm."Mười Một nhẹ nhàng đáp.
Mặc dù thực ra hắn đối thoại với máy bộ đàm trong tai, song bên ngoài vẫn dán điện thoại di động lên lỗ tai làm bộ.
"Nghe nói ngươi và DK đánh nhau rồi ah?"
Vẫn một tiếng "Uhm" trả lời.
"Thế nào?"
"Hoàn hảo." Mười Một lạnh nhạt trả lời. Có lẽ đổi lấy người khác nghe được mấy câu không đầu không đuôi này thì đầu to như cái đấu. Nhưng Mười Một biết, hắn là hỏi mình xem DK bản lĩnh thế nào?
"Uhm"
Mười Ba trầm lặng một chút rồi lại nói: "Ngươi cẩn thận một chút, hắn là một tên điên. Vì giết người, hắn chẳng kiêng kị gì cả. Thậm chí khi bắt buộc, hắn có thể đồng quy ư tận với ngươi.
Mười Một vẫn là một tiếng "Uhm" trả lời.
Biết Mười Một không muốn cùng hắn thảo luận quá nhiều, chuyện này chính hắn có thể xử lý không cần người khác nhúng tay.
Đối với phản ứng lạnh nhạt của Mười Một cũng không thèm để ý, bâng quơ nói: "Ta tìm ngươi là vì chuyện Dương Tư Vũ"
"Ta biết."
"Ngươi định xử lý như thế nào? Tiếp tục ở lại chăm sóc nàng? Hay là đem nàng giao cho chúng ta? Mười Một hỏi lại: "Nếu như giao cho các ngươi, các ngươi chăm sóc nàng như thế nào?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Dương Tư Vũ ở bên cạnh mặc dù không biết hắn đang nói chuyện cùng ai, cũng không biết hắn đang nói chuyện gì. Nhưng mà khi nghe được câu "chăm sóc nàng", trực giác người phụ nữ mách bảo nàng, người được nói đến chính là nàng, hơn nữa ý của hắn là muốn giao nàng cho người nào đó chăm sóc.
Dương Tư Vũ lập tức giật mình, túm lấy áo hắn, đôi mắt cầu xin Mười Một. Song Mười Một căn bản là không nhìn nàng, hai mắt vẫn như cũ hướng về phía trước. Dương Tư Vũ lập tức vòng lên trước mặt, sắc mặt khẩn cầu nhìn vào hắn ra sức lắc đầu.
Mười Ba nói: "Chúng ta sẽ an bài nàng đến Đức quốc."
Mười Một liếc mắt về phía nàng một cái rồi dời đi, hỏi: "Tiếp tục như bố trí cho Đán Đao chạy thoát?"
"Ân, kế hoạch không thay đổi. Tuy nhiên có kinh nghiệm lần trước, chúng ta sẽ an bài đầy đủ ngươi bảo vệ nàng. Sau khi đến Đức quốc rồi, ta sẽ huy động người của phân bộ Vận Mệnh bố trí 24/24, luôn theo bảo vệ bên mình nàng.
"Không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
"Sẽ không, lần này chỉ là bất ngờ. Mười Ba nói tiếp: "Chuyện lần này đúng là ngoài dự liệu của Lục Đạo, dù sao Lục Đạo cũng là người, không phải thần, không có khả năng đem mọi chuyện suy tính chu toàn được. Ai cũng không nghĩ đến Ma Quỷ đột nhiên mò đến, với lại còn có thể xuống tay với người một nhà như Dương Tử Nghiệp. Chuyện này cũng quả thật làm cho Lục Đạo vốn tính toán hoàn mỹ mọi việc rồi tức giận hồi lâu, quả quyết lần sau nhất định phải cho Ma Quỷ ăn quả đắng, hảo hảo giáo huấn một trận một được."
Thấy Mười Một không nói lời nào lại hỏi: "Thế nào, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Mười Một nói: "Ta không tin Lục Đạo."
"Phương diện Lục Đạo ngươi không cần phải suy nghĩ, trong kế hoạch của nàng không có Lục Đạo. Ta cũng có thể cam đoan với ngươi, nếu có ai dám ra tay với nàng, ta sẽ tự mình động thủ. Kể cả Lục Đạo."
Mười Một biết hắn cam đoan như vậy đã rất khó rồi. Trên thực tế, Mười Ba chẳng cần cam đoan với hắn cái gì cả, hắn nhận tiền của Đán Đao, nợ nhân tình của Đán Đao, chuyện này lại không liên quan đến hắn. Nhưng mà Dương Tư Vũ, Vận Mệnh nhất định phải mang đi, bởi vì điều này quan hệ đến tín nghĩa và danh dự của lính đánh thuê. Đường đường là bộ đội Vận Mệnh tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống, cuối cùng lại không làm được, chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị Hắc Ám giới nhạo báng. Mặc dù để bảo vệ điểm danh dự này có thể không quan tâm đến tính mạng của những người bên trong. Lính đánh thuê chính là một quần thể đặc thù, đối với họ danh dự và tín nghĩa có khi còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Biết loại người này nói là làm, hắn cam đoan Dương Tư Vũ nhất định an toàn, vậy thì chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng chu toàn. Đạt được hứa hẹn, Mười Một gật đầu nói: "Được rồi. Ta tin ngươi."
"Loảng xoảng." Dương Tư Vũ nghe vậy, vô thức lùi ra sau không cẩn thận đụng vào cái ghế bên cạnh. Ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn Mười Một.