Nhân Gian Băng Khí

Chương 794: Cuộc đánh lén sinh tử (thượng)

"Âu Dương Bác tuyên bố rằng hắn muốn bảo vệ Băng?" Trong một trụ sở bí mật của Long Hồn, Thiên Hành đang ngồi trong phòng làm việc, lẩm bà lẩm bẩm, cười khẽ: "Tên nhóc Băng này, càng lúc càng làm cho ta tò mò. Thiên Cơ đã ẩn cư hai mươi năm đột nhiên xuất hiện, nói muốn bảo vệ hắn, hiện giờ ngay cả người luôn giữ mình, không tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực như lão Âu Dương cũng tuyên bố ủng hộ hắn. Rốt cục tên nhóc này có mị lực gì mà có thể khiến mấy lão quái vật luôn không tranh với đời kia giúp đỡ hắn?"

Thiên Hành khẽ thở dài, cầm lấy một tệp tài liệu trên bàn, mở ra, vừa nhìn đã thấy một tấm ảnh một người rất quen thuộc, đó chính ảnh chụp của Vấn Thiên đã qua đời.

Thiên Hành nhìn ảnh chụp của Vấn Thiên trên tệp hồ sơ, thở dài nói: "Có lẽ ngươi đúng, không ai thích hợp với việc kia hơn hắn. Có điều..."

Có điều gì? Hắn không nói tiếp, trong phòng làm việc trở nên tĩnh lặng vô cùng.

...

Trong căn cứ của dị năng tổ Long Hồn, Tửu Quỷ ngửa đầu uống cạn hơn nửa bình rượu đế sau đó lau miệng, khua chai rượu: "Thằng nhóc kia, đúng là ta đã không nhìn nhầm hắn, cưa đổ con gái lão Âu Dương nhanh như vậy. Ha ha ha ha... Con rể của lão Âu Dương, xem ra lần này lão Âu Dương không muốn nhúng tay cũng không được rồi. Ha ha ha ha... Này, lão Liệt Hỏa, ngươi nghiêm mặt làm gì? Việc này đáng ăn mừng lắm. Nào, cạn một chén, hôm nay chúng ta không say không về."

Liệt Hỏa tức giận nhìn những chai rượu ngon mình cất giữ nhiều năm đang biến mất với tốc độ ánh sáng. Tên Tửu Quỷ này, ăn mừng hay mượn cớ để vét sạch rượu của mình?

Trong một căn biệt thự ở ngoại ô kinh thành, Lục Đạo nâng ly lên, trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Ngươi yên tâm rồi chứ? Có Âu Dương Bác công khai đỡ lưng hắn, từ hôm nay trở đi, hắn có thể thỏa sức tung hoành khắp cái đất Trung Quốc này."

Mười Ba nhíu mày, nói: "Đây không phải chuyện tốt."

Lục Đạo cười nói: "Ngươi yên tâm đi, Mười Một không phải là kẻ nông nổi, nhất định hắn sẽ lợi dụng triệt để ưu thế này, hơn nữa chắc chắc cũng sẽ không làm cho người khác phản cảm. Ta nói rồi, hắn không làm diễn viên thật sự rất đáng tiếc. Ừm, không biết hắn đã làm thế này, ngay cả con gái Âu Dương Bác hắn cũng có thể tán đổ, đó chính là nữ thần hoàn mỹ trong lòng biết bao nam nhân, hiện giờ ngay cả ta cũng bắt đầu ghen tỵ với hắn rồi."

Mười Ba nhìn hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Rất đơn giản, Âu Dương Bác luôn giữ lập trường trung lập, rất ít khi can thiệp vào chuyện không liên quan đến hắn. Hiện giờ hắn đột nhiên thay đổi thái độ, công khai tuyên bố muốn ủng hộ Mười Một. Hắn làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, mà cái nguyên nhân đó, ngoại trừ Âu Dương Nguyệt Nhi ra thì ta không nghĩ ra thứ gì khác." Lục Đạo dừng một chút sau đó nói thêm: "Thực ra việc Âu Dương Bác vừa làm đối với chúng ta mà nói thì lợi nhiều hơn hại, có hắn ủng hộ, Mười Một sẽ dễ dàng lôi kéo Vương gia hơn nhiều, Dương gia cũng sẽ không dám ra tay với hắn nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh mình từng bước bị thôn tính. Đương nhiên, muốn như vậy thì Mười Một cũng không thể làm quá nặng tay, nếu không thì họ rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu. Có điều ta tin Mười Một sẽ biết nên làm thế nào. Còn phía Long Hồn, họ sẽ nể mặt Âu Dương Bác, hiện giờ cho dù Mười Một có làm điều gì hơi vượt qua khả năng tha thứ của Long Hồn thì có lẽ họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, việc này giúp hắn có thể tiện hành động hơn trước nhiều. Không nói đâu xa, cho dù sau này Long Hồn biết việc Mười Một làm tối nay thì bọn họ cũng làm được gì? Nhưng người kia chết rồi, cứu cũng chẳng cứu được, Long Hồn sẽ nể mặt Âu Dương Bác mắt nhắm mắt mở giả vờ mình chẳng hề hay biết gì."

Mười Ba khẽ gật đầu, không nói gì.

Lục Đạo mình, nâng ly lên nhấp một ngụm, khi nâng ly rượu lên, ánh mắt hắn loé lên hào quang khó hiểu. Nguồn tại http://Truyện FULL

...

Trong một khách sạn giá rẻ ở kinh thành, Gia Cát Hoàng đứng bên cửa sổ bên, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Âu Dương Bác, ta nợ ngươi một nhân tình."

Sau đó hắn lại thở dài, nói: "Âu Dương Bác là quý nhân của hắn, nhưng không phải là Thiên Lang. Thiên Lang là ai? Đang ở nơi nào? Ta phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn?"

Gia Cát Hoàng thờ dài, đi về chiếc bàn, cầm chiếc mai rùa trên bàn lên xem xét. Sau một lúc lâu, hắn lại lắc đầu, thở dài rồi đặt mai rùa lên mặt bàn.

Bói toán không phải vạn năng, nó chỉ có thể chỉ ra trường hợp có khả năng xảy ra cao nhất, tiếp đó muốn làm thế nào thì phải dựa vào bản thân.

...

Trong biệt thự của Trương gia, Dương Tư Vũ đứng trước gương trong phòng ngủ của mình, ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương.

Lồng ngực nàng phập phồng không ngừng, hơi thở hổn hển. Dương Tư Vũ nghiến chặt răng, lạnh lùng nói với vẻ vô cùng oán hận: "Âu Dương Nguyệt Nhi... Ta muốn phá hủy ngươi!"

"Ta muốn phá hủy ngươi!" Nàng bỗng nhiên quát một tiếng lớn, cầm hộp trang sức trên bàn trang điểm ném mạnh vào gương.

"Choang!" Một tiếng giòn vang, chiếc gương lập tức vỡ vụ, thủy tinh rơi đầy đất, dường như từ lâu rồi lòng nàng đã vỡ nát giống chiếc gương này.

Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt.

...

Tối nay kinh thành không còn bình lặng nữa, việc Âu Dương Bác công khai ủng hộ Mười Một giống như một cơn bão, gây nên sóng gió tại kinh thành. Rất nhiều người đang suy đoán tại sao đột nhiên Âu Dương Bác lại làm như vậy, nhưng người đoán được cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài. Nhiều người đã nghĩ cách tạo quan hệ với Mười Một, kè thù của hắn cũng đã bắt đầu nơm nớp lo âu.

Đúng như Lục Đạo nói, có Âu Dương Bác hậu thuẫn, sau này Mười Một có thể tung hành tại Trung Quốc. Tổng tư lệnh quân đội tại kinh thành cũng không phải danh hão, ít nhất trong kinh thành không ai dám không nể mặt Âu Dương Bác.

Cả kinh thành chấn động, chỉ bởi một câu của Âu Dương Bác: "Ta bảo vệ Mười Một." đã làm cho cả kinh thành xôn xao náo động, chưa thể bình lặng lại ngay.

Lúc này, nhân vật chính trong chuyện này là Mười Một đang ở trong nhà kiểm tra kỹ càng một khẩu súng bắn tỉa.

"Âu Dương Bác tuyên bố muốn bảo vệ ta?" Mười Một dừng động tác điều chỉnh súng ngắm lại, nghi hoặc hỏi.

"Ừ." Tiếng Cuồng Triều nói trong tai nghe: "Chưa đầy mười phú trước, hắn đã thông báo chuyện này đến tất cả các thế lực ở kinh thành."

Mười Một chỉ ''ờ'' một tiếng sau đó không nói gì thêm, tiếp tục làm việc. Lúc này trên giường hắn đang có năm khẩu súng, trong đó một khẩu là súng lục của Long Hồn, hơn mười băng đạn, bốn quả lựu đạn, hai quả lựu đạn mù, cùng khẩu súng ngắm bán tự động do Mỹ sản xuất mà hắn đang cầm trên tay.

Khẩu súng này là do người của Vận Mệnh bí mật mang đến lúc chạng vạng tối, khẩu súng này có thể lắp giảm thanh, tầm sát thương hiệu quả lên đến một ngàn mét, Mười Một suy tính hồi lâu rốt cuộc mới chọn khẩu súng này.

Cuồng Triều hỏi: "Ngươi nghĩ tại sao Âu Dương Bác lại làm như vậy?"

"Không biết."

Cuồng Triều làm như thuận miệng nói ra: "Không phải là vì Âu Dương Nguyệt Nhi chứ? Ừm, nếu quả thật là vì nàng, vậy thì chẳng khác gì Âu Dương Bác tuyên bố muốn chọn ngươi làm con rể."

Động tác của Mười Một hơi ngừng lại, nhưng hắn không nói gì thêm đã lại tiếp tục chăm chú làm việc. Con rể? Từ này với hắn mà nói quá lạ lẫm, quá xa vời. Vợ con, người nhà, những thứ này chỉ những người bình thường mới có được. Còn hắn, từ khi hiểu chuyện hắn đã biết mình sẽ phải giết chóc cả đời, không giết người thì chính là bị người giết. Kết cục cuối cùng của hắn nếu không phải già đi trong cô độc thì cũng là cái chết, nhưng xem ra kết cục thứ hai còn tốt hơn. Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cả đời phải cô đơn lạnh lẽo.

Mười Một chưa bao giờ đi hy vọng xa vời vào tình cảm, đây không phải thứ mà những người như hắn nên có, cũng không thể có. Cảm tình chỉ là gánh nặng, rất nặng, hắn không mang nổi.

Cuồng Triều thấy Mười Một không nói gì, lại hỏi: "Tối nay ngươi thực sự định hành động một mình?"

'''Ừm'' Mười Một lạnh nhạt đáp, nâng khẩu súng bắn tỉa lên ngắm để thử độ chính xác, mở miệng hỏi: "Phía Vu mập thế nào rồi?"

"Hắn đã liên lạc với Vương gia đúng như kế hoạch, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có người nào của Vương gia đi ra, xem ra vẫn còn đang do dự."

Mười Một lắp băng đạn vào súng ngắn, nói: "Ngươi liên lạc với Vương Thiên Ngân, bảo hắn chuyển lời với Vương Đức, tối nay sáu giờ hãy đi ra ngoài, lượn một vòng quanh kinh thành sau đó trở về."

"Sáu giờ? Có sớm quá không? Thời gian đó còn rất nhiều người trên đường, nếu chẳng may bại lộ thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn. Hơn nữa lúc đó có quá nhiều xe cộ, chẳng may bọn họ chạy thoát thì ngươi muốn đuổi cũng khó..."

Mười Một nói: "Ta muốn chọn lúc trên đường có nhiều xe cộ, khi đó thì bọn họ muốn quay đầu chạy cũng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa họ cũng không thể tản ra một cách dễ dàng."

Cuồng Triều nghĩ đến điều mà Mười Một nói, ở trên con đường xe tới xe lui như nước chảy, muốn mở được một con đường trong dòng xe cộ này quả thật không dễ dàng gì. Tuy trong lòng đã đồng ý với cách làm của Mười Một, nhưng Cuồng Triều vẫn không yên tâm, hỏi lại: "Ngươi có nắm chắc không?"

Mười Một bỏ súng ngắm vào chiếc túi du lịch màu đen ở bên cạnh, còn súng ngắn, lựu đạn thì hắn giấu trên người, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình để che mắt người khác, đồng thời nói: "Ta không bao giờ làm mà không nắm chắc."

Cuồng Triều khẽ thở dài, hắn biết lần hành động này của Mười Một cũng không dễ dàng gì, hắn nhất định phải giết sạch các trưởng lão của Vương gia trước khi họ kịp trở về, nếu có ai trong số bọn họ chạy thoát thì Mười Một sẽ gặp phiền phức lớn. Hắn phải đối mặt với áp lực từ Long Hồn, hơn nữa rất có thể Vương gia sẽ trả thù hắn một cách điên cuồng. Dù là hiện giờ Âu Dương Bác công khai ủng hộ Mười Một thì chỉ sợ Vương gia cũng sẽ bất chấp giá nào, đập nồi dìm thuyền. Vậy nên hôm nay Mười Một nhất định phải thành công, không được phép thất bại.

Mười Một nhìn đồng hồ, đã bốn giờ bốn mươi, hắn cúi người xách túi du lịch lên, nói: "Ta xuất phát, nhớ là sáu giờ."

"Được."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất