Mười Một lướt nhìn căn phòng sau đó nhanh chóng từ bỏ việc tìm kiếm. Căn phòng này bố trí rất đơn giản, nhìn là thấy ngay, không có chỗ nào để giấu đồ, vậy nên chắc chắn đồ đạc của hắn không có ở trong này.
Điện thoại di động, đồng hồ đeo tay và bao cổ tay tơ nhện có mất cũng không sao nhưng Thiên Trảm và Trảm Nguyệt thì không thể mất.
Mười Một nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, hỏi: "Đao của ta đâu?"
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn người, lắc đầu.
Mười Một lại nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm liếc vị bác sỹ ở bên cạnh, nam bác sỹ này bị Mười Một làm ngơ nên đang nhíu mày không vui. Nàng nhẹ nhàng nói: "Đồ của cháu để trong phòng làm việc, lát nữa dì sẽ đưa cho cháu."
"Ta muốn lấy nagy." Mười Một nói quyết đoán.
Sở Phàm khẽ thở dài, nói: "Được rồi, dì sẽ đi lấy giúp cháu ngay. Nhưng cháu phải để cho bác sĩ Vương kiểm tra."
"Không cần." Mười Một nói: "Thân thể ta rất khỏe."
"Không được." Bác sĩ Vương đã trên năm mươi, hắn kiên quyết nói: "Ta tiếp nhận việc chữa trị cho ngươi thì nhất định phải đảm bảo không xảy ra vấn đề gì, nếu không thì ta không biết ăn nói thế nào với cấp trên của ngươi."
Mười Một liếc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi là ai?"
Bác sỹ Vương thiếu chút nữa thì nổi giận, một lúc lâu người ta mới chú ý đến mình, không biết là tinh thần bệnh nhân này có vấn đề hay là người làm bác sỹ như hắn rất thất bại. Bác sỹ Vương cố kìm nén để không nổi khùng, lạnh mặt nói: "Ta họ Vương, là giáo sư của đại học y khoa kinh thành, đồng thời cũng là chủ nhiệm nội khoa của viện y học, cũng là bác sỹ nội khoa cho ngành của các ngươi."
"Ừm." Mười Một vốn kiệm lời, hắn chỉ ''ừm'' một tiếng sau đó không quan tâm đến bác sỹ Vương nữa, lại quay sang nhìn Sở Phàm, hỏi: "Có bộ quần áo nào vừa với ta không?"
Bác sỹ Vương lần đầu tiên gặp phải một bệnh nhân coi thường mình như vậy, cho dù hắn có hàm dưỡng cao đến đâu cũng phải tức điên lên. Hắn tức giận nói: "Quần áo làm gì? Ngươi không được đi đâu cả!"
Mười Một liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta không phải là thủ hạ của ngươi."
Bác sỹ Vương trợn mắt nói: "Nhưng ngươi là bệnh nhân của ta!"
"Bắt đầu từ bây giờ sẽ không phải."
"Ngươi..."
Thấy hai người chuẩn bị cãi nhau to Sở Phàm vội vàng đứng ra giảng hòa: "Bác sỹ Vương, ông đừng để ý, tính tình Sở Nguyên là vậy. Các ông ra ngoài trước đi, để tôi khuyên nhủ nó"
Bác sỹ Vương có lẽ cũng biết quan hệ của Sở Nguyên và Sở Phàm, hơn nữa cũng không thể không nể mặt một nhà di truyền học hàng đầu như Sở Phàm. Hắn gật đầu, lạnh mặt nói: "Dù thế nào hắn cũng không được xuất viện, nếu không thì cô với tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cấp trên."
Sở Phàm cười khổ nhận lời, nàng biết vừa rồi bác sỹ Vương đã nể mặt mình. Nàng được điều đến làm việc chung với bác sỹ Vương đã mấy ngày, cũng hiểu được một chút về tính cách của hắn. Bác sỹ Vương là một người rất cố chấp, hắn không cần biết bệnh nhân là ai, cho dù là lãnh đạo quốc gia thì khi tới chữa bệnh cũng phải nghe hắn nếu không thì hắn sẽ không chữa cho họ. Nếu vừa rồi không phải hắn nể mặt Sở Phàm thì đã sớm gọi những binh sỹ đang canh ngoài cửa vào trói Mười Một lên giường rồi.
Bác sỹ Vương căm giận nhìn Mười Một sau đó dẫn vị hộ sỹ kia đi.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn Mười Một, nàng do dự một chút sau đó im lặng cúi đầu đi theo bác sỹ Vương.
Bác sỹ Vương khép cửa phòng lại, hắn nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, cau mày nói: "Âu Dương tiểu thư, thân thể cô cũng vừa mới khôi phục, tạm thời không thể làm cho mình quá mệt mỏi. Cô nên về phòng đi."
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi, lắc đầu kiên quyết nói: "Không cần đâu bác sỹ Vương, ông cứ đi đi, tôi chờ ở đây là được rồi."
Thấy khuôn mặt tuyệt mỹ trần ngập vẻ kiên nghị của Âu Dương Nguyệt Nhi, bác sỹ Vương há miệng định nói gì đó nhưng sau đó lại thôi. Hắn nghĩ mãi không ra rốt cuộc tên Sở Nguyên kia có điểm nào tốt mà có thể khiến con gái Âu Dương Bác yêu hắn đến vậy. Hắn nghĩ tới vẻ mặt đáng ghê tởm của Mười Một sau đó lại nghĩ đến đứa con hơn ba mươi tuổi chăm chỉ làm việc mà vẫn chưa tìm được người yêu của mình, bác sỹ Vương cảm thấy cuộc đời này quá bất công. Tại sao cô gái tốt như Âu Dương Nguyệt Nhi lại mù quáng thích loại đàn ông như vậy mà không thích con của mình?
Bác sĩ Vương thở dài bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được rồi. Nhưng cô phải chú ý thân thể của mình, đừng để nhiễm lạnh."
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khẽ, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Sau khi bác sỹ Vương rời đi nụ cười của Âu Dương Nguyệt Nhi tắt dần, lộ ra vẻ ủy khuất làm rung động lòng người. Bốn quân nhân mặc thường phục canh ở cửa cũng bị hấp dẫn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng.
Trong phòng bệnh, Sở Phàm nhìn Mười Một với ánh mắt hiền từ như một người mẹ, quan tâm hỏi: "Cháu thật sự không sao chứ?"
"Ừm." Khi nói chuyện với Sở Phàm giọng điệu của Mười Một cũng không quá vô tình, mặc dù trong giọng điệu vẫn có chút xa cách nhưng thân thiện hơn nhiều lúc nói chuyện với bác sỹ Vương.
Sở Phàm lo lắng nói: "Cháu có biết gen cháu có vấn đề không?"
Mười Một gật đầu, thản nhiên nói: "Ta sắp chết." Hắn không cần phải giấu Sở Phàm, chỉ cần nàng kiểm tra gien của hắn là sẽ biết hắn không còn nhiều thời gian.
Sở Phàm nhắm mắt lại, không muốn để Mười Một nhìn thấy mình sắp khóc. Mấy ngày qua nàng đã nghiên cứu kết cấu gien của Mười Một nhiều lần, nàng phát hiện gien của hắn đang có xu hướng tiến hóa lên hai tư cặp nhiễm sắc thể. Nhưng sự tiến hóa này không hoàn hảo, hơn nữa đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài xích, nói cách khác gien của Mười Một có thể hỏng bất cứ lúc nào.
Gien mà bị hỏng thì Mười Một chắc chắn phảI chết.
Có điều Sở Phàm không dám nói điều này với Mười Một, mặc dù câu "Ta sắp chết" hắn vừa nói cho thấy hắn đã sớm biết thân thể mình có vấn đề, hơn nữa hắn cũng biết mình không còn nhiều thời gian. Nhưng nàng không thể trực tiếp nói với "thân nhân" của mình rằng "cháu sắp chết".
Vậy nên nàng chỉ có thể đỏ mắt, khẽ nghiến răng, tự trách sự bất lực của mình và oán trách ông trời.
"Dì." Mười Một bỗng nhiên nói. Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là dì, nhưng Sở Phàm cũng không tỏ ra bất ngờ hay vui mừng, chỉ nhìn hắn, đôi mắt hoe hoe đỏ.
Mười Một hỏi: "Dì còn nhớ chị Lan chết như thế nào không?"
Nghe Mười Một nhắc đến chị gái mình, Sở Phàm không nhịn được nữa, rơi nước mắt. Nàng khẽ lau giọt nước vừa lăn xuống, Sở Phàm gật đầu, khẽ nói: "Cháu đã nói với ta."
Mười Một lạnh nhạt nói: "Ta không có thời gian, trước khi chết, ta phải báo thù cho chị Lan."
Sở Phàm quay mặt, vội lau nước mắt, thế nhưng nước mắt vẫn tuôn lã chã. Sở Phàm khịt mũi, nức nở: "Cháu không cần sợ, có dì ở đây, dì sẽ không để cháu gặp chuyện."
Khóe miệng Mười Một khẽ nhếch lên, lộ ra một vẻ mà hắn tự nhận là đang ''mỉm cười'', hỏi: "Dì nắm được mấy phần việc cứu được ta?"
Sở Phàm bưng miệng, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Mười Một là ''con trai'' của chị nàng, nhưng nàng không cứu được hắn. Ngay cả một phần nàng cũng không nắm chắc.
Hai mươi bốn cặp nhiễm sắc thể từ trước đến nay chỉ là sự suy đoán của giới khoa học, cả giới di truyền học chưa có ai chứng kiến hai tư cặp nhiễm sắc thể. Có lẽ ở các nước khác cũng đã từng xuất hiện hai tư cặp nhiễm sắc thể, nhưng bất kỳ một quốc gia nào nắm giữ những thông tin về hai tư cặp nhiễm sắc thể thì sẽ phong tỏa nó như một tài liệu tuyệt mật, Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Vậy nên Sở Phàm chưa từng nghe được bất cứ quốc gia nào nghiên cứu và khám phá được bí mật về hai mươi tư cặp nhiễm sắc thể.
Chính như vậy, nàng cũng đành tự sức nghiên cứ việc gien của Mười Một tự động tiến hóa lên hai tư cặp nhiễm sắc thể, những muốn giải mã một bộ gien? Huống chi đó lại là hai mươi tư cặp nhiễm sắc thể chỉ mới xuất hiện trên lý thuyết. Cho dù bây giờ Sở Phàm không ăn không ngủ nghiên cứu không ngừng thì cũng phải mất hàng chục năm mới đạt được thành quả. Nhưng Mười Một không đợi được lâu như vậy, bởi vì gien của hắn có thể hỏng bất cứ lúc. Sở Phàm không biết chính xác Mười Một còn nhiêu thời gian, theo phán đoán của nàng thì nhiều nhất cũng chỉ còn hai năm. Trong hai năm, nàng không thể giải mã được bộ gien có hai tư cặp nhiễm sắc thể vốn trước đây chỉ xuất hiện trên lý thuyết, nàng không có chút cơ hội nào.
Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất đau xót. Dù không muốn nhưng nàng vẫn phải chấp nhận, Mười Một sắp chết. Trên thế giới này không ai có thể cứu được hắn.
Phụ nữ luôn rất tình cảm, dù là một phụ nữ kiên cường như Sở Phàm thì cũng không phải là ngoại lệ. Vậy nên dù không muốn nàng vẫn bật khóc trước mặt Mười Một.
Mặc dù nàng không muốn Mười Một thấy nàng khóc.
Bỗng dưng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng. Cảm nhận được hơi ấm từ trên bàn tay ấy, trong lòng Sở Phàm lại càng cảm thấy khó chịu.
"Phải kiên cường." Mười Một nhẹ nhàng nói: "Dò không chỉ có một mình."
Sở Phàm nhìn Mười Một, mắt nàng hoe hoe đỏ, nàng hiểu ý của Mười Một. Hắn muốn nói: dù ta chết, dì vẫn còn có chồng có con, dì sẽ không phải cô đơn. Dì phải kiên cường tiếp tục sống, vì người thân của mình.
Có ai mà không phải trải qua bi thương?
Không từng đau thương, sao có thể trưởng thành?
Sở Phàm cắn môi, nén không rơi nước mắt, ra vẻ bình thản nói: "Đừng nhắc đến việc này được không? Khi nào đến nhà dì ăn cơm đi, dì sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cháu ăn..." Nói xong Sở Phàm lại khóc nức nở.
"Ừm." Mười Một gật đầu, nói: "Để tối nay đi."
... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Ngoài cửa, Âu Dương Nguyệt Nhi chờ đợi thật lâu, phòng bệnh đặc biệt cách âm quá tốt, dù chỉ cách một cánh cửa nhưng nàng không nghe được hai người trong phòng nói gì. Nàng cũng không dám nhìn qua cửa kính bởi nàng biết mình nhìn trộm rất có thể sẽ làm cho Mười Một không vui.
Vậy nên Âu Dương Nguyệt Nhi cứ như kiến bò chảo nóng, lo lắng bứt rứt không thôi.
"Két!" Bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, Âu Dương Nguyệt Nhi quay đầu nhìn lại theo bản năng. Khi thấy cặp mắt hoe hoe đỏ vì khóc của Sở Phàm, Âu Dương Nguyệt Nhi ngây người, ngay sau đó trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Mười Một nhìn bóng lưng của Sở Phàm, ánh mắt xám vẫn luôn lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ nhu hoà chưa từng có trước đây.
Dì, không nên đau lòng vì ta.
Cái chết chính là kết cục tốt nhất dành cho ta.
Ta sống tới hôm nay chỉ là để báo thù cho chị Lan. Ngoài việc đó, ta không còn lý do gì để sống.
Có lẽ cái chết chính là sự giải thoát cho ta.
Vậy nên dì à, đừng đau lòng vì ta...