"Sở Nguyên." Mười Một vừa đón Walker và Thiên Táng thì giọng nói của Cuồng Triều vang lên trong tai Mười Một và Walker: "Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
Mười Một nói ngay không cần suy nghĩ: "Xấu."
Để tiện giữ liên lạc với Cuồng Triều mà không làm lộ sự tồn tại của tai nghe da người cho Thiên Táng biết, Mười Một đã sớm giả vờ đeo một cái tai nghe lên tai.
Cuồng Triều nói: "Tin xấu là các ngươi bị truy nã, bây giờ cảnh sát Bangkok đã vây kín khách sạn các ngươi vừa trọ."
Mười Một bình thản hỏi: "Ngõa Khả?"
"Hẳn là hắn, chỉ có hắn mới có thể huy động cả xã hội đen và lực lượng của chính phủ Thái Lan." Cuồng Triều ngừng một chút sau đó nói: "Có điều ta vừa tra được, cảnh sát Bangkok đã sớm rình ở gần đó. Mấy người kia vừa ra tay được một lúc thì họ đã vọt thẳng vào khách sạn, không lâu sau đã phát lệnh truy nã, buộc tội ngươi là phần từ khủng bố. Phải rồi, tấm ảnh trên lệnh truy nã ngươi chính là tấm ảnh mà lần trước Từ Khiêm dùng."
Mười Một gật đầu, bình thản nói: "Có người bán đứng chúng ta."
"Ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi đoán là ai?"
Mười Một liếc Thiên Táng qua kính chiếu hậu, thản nhiên nói: "Không có hứng thú biết." Hắn ngừng một chút sau đó lại hỏi: "Tin tức tốt là gì?"
"Tin tốt là có tin từ Âu Dương Bác, cách đây không lâu đám Trương Chấn đã đến đảo Phuket. Hơn nữa đã đặt vé máy bay từ Phuket đi Chiang Rai."
"Thời gian?"
"Năm tiếng nữa là cất cánh."
Mười Một trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói: "Ngươi có thể làm cho máy bay cất cánh muộn hơn không?"
"Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Cuồng Triều cười khổ, nhưng vẫn nói: "Ta có thể thả virus vào hệ thống của họ, có lẽ có thể làm chậm được nửa ngày, cụ thể bao lâu thì khó mà nói chính xác. Có điều ta cần Long Uy phối hợp, nếu không thì ta cũng không nắm chắc chút nào."
"Ngươi liên lạc với hắn đi."
"Được."
Gần mười phút sau, sân bay đảo Phuket ở Thái Lan.
Rất nhiều người ngồi trong sảnh chờ đến giờ bay của mình, đúng lúc này, màn hình hiện thị thời gian các chuyến bay cất cánh đột nhiên nhảy loạn lên, nhất thời sân bay trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mặt khác, trong một "gian phòng nhỏ" ở Trung Quốc, mười ngón tay của Cuồng Triều lạch cạch gõ bàn phím, tiếng tích tích vang lên không dứt. Cuồng Triều gõ phím, trên màn ảnh nhanh chóng hiện lên những dòng số hiệu, chúng chuyển động rất nhanh.
Lúc này, giọng nói của Long Uy vang lên trong tai nghe của Cuồng Triều: "Lui."
Cuồng Triều lắc đầu, không hề dừng tay, nói: "Nửa phút."
Long Uy trầm mặc chốc lát sau đó nói: "Chỉ có nửa phút."
"Được." Cuồng Triều gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, những ngón tay vẫn chuyển động không ngừng, ra lệnh: "Nhược Từ, Jim, các ngươi giúp Long Uy. Hạ Tuyết Nhi, các ngươi mở đường cho ta."
Toàn bộ hacker của Hắc Ám Thập Tự đều tạm thời bỏ dở công việc của mình, dốc sức giúp Cuồng Triều và Long Uy. Có câu xây thì khó, phá thì dễ, hệ thống sân bay bị một nhóm hacker đẳng cấp tấn công, gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Những máy bay đã bay đến trên bầu trời đảo Phuket không thể hạ cánh, đành phải chuyển sang hạ cánh ở một sân bay khác.
Phòng điều khiểu không lưu của sân bay đảo Phuket loạn hết cả lên, bị hacker tấn công khi chưa có chuẩn bị gì, có người nói hôm đó người đứng đầu của sân bay đã đập nát mọi đồ đạc trong phòng mình. Mà hết thảy những chuyện này chỉ là để làm chậm thời gian cất cánh của một chuyến bay.
Nửa phút sau, Cuồng Triều truyền những con virus cuối cùng đi, hét lên: "Lui."
Tất cả các hacker đều lợi dụng các server phụ trên khắp thế giới để rút lui, Long Uy ở lại cuối cùng, ngăn cản đối phương truy tung. Hacker xếp thứ hai trên bảng truy nã của FBI, Long Uy được xưng là tường đồng vách sắt cũng không phải chỉ là hư danh, sau khi tất cả mọi người an toàn rút lui hắn mới rút, tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát mạng, ung dung chạy thoát.
Cuồng Triều lau mồ hôi trên thái dương, thở một hơi thật dài, lâu rồi hắn không làm chuyện gì kích thích như thế này.
Trong mười phút này, đám Mười Một đã gặp phiền phức lớn.
"Ò e ò e..." Còi xe cảnh sát vang vọng cả con đường, năm chiếc xe cảnh sát bám sát xe của Mười Một. Trong lúc bọn họ chạy trốn, xe cảnh sát đuổi ở phía sau càng lúc càng nhiều.
Cảnh sát Bangkok hành động quá nhanh, vượt qua sự đoán trước của tất cả mọi người. Điều này phải kể công của cục trưởng cục cảnh sát Bangkok và sự hợp tác chặt chẽ giữa cảnh sát địa phương và xã hội đen, mà người đứng sau tất cả những chuyện này là Ngõa Khả.
Trước khi đám xã hội đen hành động, Ngõa Khả và vị cục trưởng kia đã dự phòng trước, phái ra rất nhiều cảnh sát phong tỏa khu vực này. Mà sự thực đã chứng minh, hành động này của cảnh sát cũng không phải là thừa, mấy tên xã hội đen kia bị Mười Một tiêu diệt một cách dễ dàng, thực ra Ngõa Khả cũng chẳng đặt hi vọng vào bọn họ, cái hắn cần chính là gán tội cho Mười Một. Nếu cho cảnh sát hành động ngay từ đầu, cùng lắm cũng chỉ có thể buộc tội hắn nhập cư trái phép sau đó trả về nước. Thế nhưng nếu hắn giết người ở Thái Lan thì khác, hắn sẽ trở thành phần tử khủng bố nguy hiểm, cảnh sát có quyền đuổi giết, đó mới thực sự là trò hay.
Vì đã sắp xếp từ trước nên cảnh sát Bangkok hành động rất nhanh, từ lúc bao vây khách sạn đến khi phát hiện Mười Một trộm xe chạy trốn sau đó tìm ra bọn họ cũng chỉ mất ba, bốn phút. Chuyện này phải kể công cho sự hợp tác thân mật giữa xã hội đen và lực lượng chính quyền, ở gần sân bay, dù bọn Mười Một có chạy đến chỗ nào thì cũng có vô số con mắt theo dõi bọn họ.
Giờ phút này, trên đường phố ở Bangkok đang diễn ra cảnh cảnh cướp truy đuổi y như trong phim, bất hạnh là đám Mười Một lại là cướp. Nhóm "cướp" này chạy lung tung khắp Bangkok nhưng không thể chạy thoát, bởi vì tất cả các con đường đều đã bị cảnh sát phong tỏa. May mà Thái Lan nổi tiếng là lắm xe, người dân lại thích lái nhanh, đặc biệt là xe gắn máy chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại có chiếc lao ra ngáng đường cảnh sát, tuy cảnh sát không bị mất dấu nhưng cũng đừng mong có thể nhanh chóng đuổi kịp đám Mười Một.
Thế nhưng Mười Một lại không phải ngần ngại gì, nếu xe ô tô chặn ở trước mặt thì hắn mới tránh, không tránh không được, chiếc xe hắn trộm này giống như thiếc vậy, va chạm một cái là biến dạng. Nếu có xe máy chắn phía trước thì hắn chẳng thèm tránh mà lao thẳng vào. Cũng chẳng có cách nào, Thái Lan quá nhiều xe gắn máy, nếu như thấy ai cũng giảm tốc độ hoặc né tránh thì bọn họ sao có thể chạy trốn. Cũng bởi vậy, trong ngày này số vụ tai nạn giao thông ở Bangkok đã đạt đến số một trong lịch sử Thái Lan. Hơn nữa kỷ lục sau đó được giữ vững đến hơn trăm năm, chưa từng bị phá vỡ.
Mười Một bỏ rơi đám xe cảnh sát phía sau một đoạn khá xa, hắn đi vào một con đường nhưng nhanh chóng phát hiện con đường này cũng đã bị chặn. Rất nhiều xe cảnh sát chắn ngang đường, phía trước những chiếc xe cảnh sát đó thì rải đinh. Nếu như Mười Một lao đến thì sẽ bị lật xe, sau đó thì xe hỏng người chết.
"Két..." Chiếc xe Mười Một đang lái đột nhiên quay chín mươi độ, trượt về phía trước thêm mấy mét, bốn lốp xe đều bốc khói. Sau đó, chiếc xe này vọt thẳng vào đường nhỏ ở ven đường lớn, nghênh ngang chạy trốn, làm cho người đi đường sợ hãi, náo loạn.
Những chiếc xe cảnh sát vẫn tiếp tục đuổi theo, từng chiếc một hú còi chạy vào. Mà đám cảnh sát chặn đường cũng nhanh chóng thu đinh, để lại vài người tiếp tục chặn đường sau đó cũng lái xe đuổi theo.
"Đoàng" Trong chiếc xe của Mười Một bỗng vang lên tiếng súng, kính trước của chiếc xe cảnh sát đuổi ngay sau họ bị máu nhuộm đỏ. Chiếc xe cảnh sát chệch hướng, lao ra khỏi con đường, đến tận khi va phải một bức tường mới dừng lại.
Những cảnh sát đang đuổi ở phía sau giật cả mình, bởi vì trước đó họ sợ ngộ thương người đi đường nên hai bên không hề nổ súng. Thế nhưng không ngờ đám '''cướp" hung ác này lại chó cùng rứt giậu nổ súng trước. Có điều những cảnh sát này cũng không chùn bước vì đối phương nổ súng mà chiếc này nối tiếp chiếc kia đuổi ở phía sau.
"Đoàng" Tiếng súng thứ hai vang lên, lại có một xe cảnh sát mất lái chệch ra khỏi đường.
"Thế này không ổn, trừ khi giết sạch cảnh sát ở Bangkok không thì bọn họ sẽ không ngừng đuổi theo." Trong xe, Thiên Táng lên tiếng, hắn cầm súng ngắm, súng gác lên trên khung cửa kính sau đã bị hắn đập vỡ.
"Bắn vào bình xăng của họ." Walker nói, hắn cũng cầm một khẩu súng tự động, nhằm vào những xe cảnh sát ở phía sau.
Thiên Táng lắc đầu nói: "Không thể, ở góc độ này không thể bắn trúng bình xăng."
Walker lại hỏi: "Bắn vào lốp xe thì sao?"
Thiên Táng trợn tròn mắt: "Bắn vào lốp xe thì được tích sự gì, chỉ có cách làm nổ tung chiếc xe đầu để chặn những chiếc xe phía sau. Nếu không thì dù có thủng lốp bọn họ chỉ cần tránh đường, những chiếc xe ở phía sau vẫn có thể tiếp tục đuổi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Walker nghe vậy vội vàng cúi người móc từ trong túi du lịch ra hai quả lựu đạn, quơ quơ trước mặt Thiên Táng, hỏi: "Cái này thì sao?"
Thiên Táng nhếch miệng cười: "Không ổn lắm?" Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn cầm lấy mấy quả lựu đạn, rút chốt an toàn sau đó ném ra ngoài. Còn việc có ngộ thương những người đứng xem ở hai bên đường hay không thì hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm.
Lựu đạn lăn xuống gầm chiếc xe cảnh sát chạy đầu tiên, người cảnh sát đang lái xe thấy bọn họ ném lựu đạn thì vội vàng bẻ lái để né tránh, nhưng tiếc là đã chậm mất rồi.
"Ầm" Lựu đạn nổ tung dưới gầm xe, chiếc xe cảnh sát này văng lên gần nửa mét sau đó rơi mạnh xuống, cháy phừng phừng. Không biết những cảnh sát trong xe bị ngất hay là bị thương mà không chạy ra, ngọn lửa nhanh chóng lan đến bình xăng, lại một tiếng nổ vang lên. Mảnh kim loại và thủy tinh vụn bắn tung tóe khắp nơi, những người đứng xem ở hai bên đường bị những mảnh nhỏ này văng trúng, ngã gục trong vũng máu.
Thế nhưng những chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng không vì vậy mà dừng lại, ngoài mấy chiếc đi đầu mất tay lái lao ra khỏi đường, những chiếc xe phía sau húc văng chiếc xe vừa bị nổ, tiếp tục đuổi theo một cách điên cuồng.
Thiên Táng bĩu môi, gặp phải một đám bám dính như sam như vậy, thật là đau đầu.