Chương 62: Không hiểu thấu
"Ông chủ nhỏ, không! Bây giờ nên gọi là Lâm đại sư, đây là phần thưởng cục cảnh sát trao cho ngươi." Ngay sau khi Lưu Hiểu Thiên bước vào trong, nhanh chóng lấy ra một chiếc cờ màu được xếp gọn ở trong túi.
Lâm Phàm mở ra nhìn.
"Công dân tốt của thành phố."
Ngoài ra còn có một tấm giấy khen chứng nhận, những thứ này khiến cho Lâm Phàm hơi buồn cười.
"Lâm đại sư, lần này đều nhờ có cậu, nếu không nhờ sự chỉ điểm của cậu, khó mà truy bắt được tên tội phạm Tần Xuyên kia." Lưu Hiểu Thiên tràn đầy biết ơn nói.
Đối với Lưu Hiểu Thiên, Lâm Phàm chính là người đã cứu sự nghiệp của hắn.
"Chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa tôi cũng không phải là đại sư gì cả." Lâm Phàm nói qua loa.
"Đây là tiền thưởng cục cảnh sát trao cho cậu, ba chục ngàn tệ."
Lưu Hiểu Thiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tận tay cho Lâm Phàm, sau đó vỗ vỗ lên bàn tay lâm Phàm nói: "Có một số việc vì bản thân là công nhân viên chức nên không thể nói, cũng không thể tin, cho nên tôi chỉ nói là cậu đã từng gặp qua tên Tần Xuyên kia.”
"Biết rồi, biết rồi." Lâm Phàm nhanh chóng hiểu ý của Lưu Hiểu Thiên.
Bất kể là nói như thế nào, Lưu Hiểu Thiên cũng là công nhân viên chức nhà nước, nếu trong báo cáo viết rằng, nhờ coi bói tính ra địa điểm của tội phạm thì không chừng không được khen ngợi, trái lại còn bị quát mắng một trận.
"Thế nhưng tôi lại tin, những đồng nghiệp khác cùng phá án với ta, tất cả đều phục cậu sát đất." Lưu Hiểu Thiên nói.
"Đội trưởng Lưu, đúng là có một số việc không thể không tin, tôi nhìn tướng mạo của anh hồng quang tỏa sáng, chỉ cần không làm những việc giấu giếm khuất tất trái lương tâm thì tiền đồ sau này của anh sẽ vô cùng xán lạn." Lâm Phàm nghiêm túc nhìn Lưu Hiểu Thiên, khẳng định một câu chắc nịch.
Tuy bây giờ Lưu Hiểu Thiên đã có tuổi, làm việc ở trụ sở đã nhiều năm, song cũng chính vì điều này mà trở thành bàn đạp quan trọng giúp ích cho Lưu Hiểu Thiên.
"Cám ơn lời chúc của cậu. Chỉ là, tôi muốn nói với cậu một chuyện nữa." Lưu Hiển Thiên nhìn xung quanh, giọng nói hạ xuống.
"Đội trưởng Lưu như người trong nhà, có chuyện gì anh cứ nói." Lâm Phàm lên tiếng.
"Tôi đã nói chuyện của cậu với cục trưởng, ông ấy rất tin chuyện này. Cho nên ông ấy nhờ tôi gửi lời đến cậu, xem giúp ông ấy một quẻ." Lưu Hiểu Thiên nói nhỏ.
Những chuyện như thế này không thể nói công khai, nếu bị đồn ra thì một cục trưởng lại đi tin chuyện đoán mệnh dân gian, người khác sẽ cười đùa chỉ trỏ.
"Đây là ngày sinh tháng đẻ của cục trưởng." Lưu Hiểu Thiên lấy ra một tờ giấy rồi nói.
"Chà, ông ấy đối với mấy chuyện này, xem ra cũng có kinh nghiệm đấy." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Lưu Hiểu Thiên chỉ mỉm cười, không nói thêm gì khác. Tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng đôi khi tìm được một thứ giúp an ổn trong lòng, vẫn phải thừa nhận.
Lâm Phàm cầm tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ, nhìn kỹ càng, sau đó quay sang Lưu Hiểu Thiên: "Đội trưởng Lưu, thuật đoán mệnh vốn phải nhìn thấy người, kẻ vô duyên thì không nhìn được. Thế nhưng đội trưởng Lưu đã giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi cũng không muốn khiến anh khó xử, tôi gửi cục trưởng một câu, tin chính là duyên, không tin chính là mệnh."
"Lâm đại sư, cám ơn." Lưu Hiểu Thiên cảm kích nói.
Lâm Phàm lấy một tờ giấy và cây bút trên bàn, sau đó bắt đầu đặt bút xuống.
"Vạn sự tùy tâm."
Khi Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy dòng chữ đó trên giấy, toàn thân phút chốc ngẩn ra.
"Lâm đại sư, bốn chữ này có nghĩa gì vậy?"
"Anh cầm lấy, đưa cho cục trưởng của các anh, hắn nhìn sẽ hiểu." Lâm Phàm vừa nói vừa cười.
"Nếu không thì viết thêm mấy chữ nữa được chứ?" Lưu Hiểu Thiên nhận thấy bốn chữ này quá ngắn, người xem bói, bình thường sẽ viết một trang giấy. Thế nhưng cái này chỉ được bốn chữ, thật sự sợ cục trưởng sau khi nhìn thấy sẽ tức giận mắng anh ta.
"Không cần, đội trưởng Lưu không tin tôi hả?" Lâm Phàm nói.
Đội trưởng Lưu nhìn Lâm Phàm, sau đó gật đầu một cái: "Được rồi! Tôi tin lời cậu, nhưng nếu bị mắng, tôi sẽ tới tìm cậu đấy. Ôi! đúng rồi, đây là tiền xem bói cục trưởng của tôi gửi cậu."
Lâm Phàm nhìn thấy hai tờ tiền màu đỏ, cũng không nhiều lời mà nhận lấy nó.
"Tôi có việc phải giải quyết nên đi trước, sau này có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện cho tôi nhé." Lưu Hiểu Thiên nói.
"Ừm, không thành vấn đề." Lâm Phàm vẫy tay áo.
Sau khi đội trưởng Lưu rời đi, Điền Thần Côn đứng phía trước tiến lên cầm lấy lá cờ màu, nhìn xung quanh, sau đó ngước nhìn Lâm Phàm: "Cậu trở thành công dân tốt của thành phố từ lúc nào vậy? Hơn nữa còn có ba chục ngàn tệ tiền thưởng."
Lâm Phàm cầm lấy thẻ ngân hàng cất đi, cười nói: "Sao chứ? Tôi không thể trở thành công dân tốt của thành phố được hay sao? Ông có nhìn thấy không? Tùy ý xem một quẻ bói, ba chục ngàn tệ vào tay, đấy mới chính là kiếm tiền. 200 tệ so với cái này, ít hơn rất nhiều."
...
Lúc này, đội trưởng Lưu đã trở về cục, đưa tờ giấy kia cho cục trưởng.
Lương Phi Phàm nhìn thấy tờ giấy trong tay, trong phút chốc cũng đầy nghi hoặc.
"Vạn sự tùy tâm."