Mọi người vừa mới hưởng thụ bữa ăn hoàn mỹ xong, liền phát hiện chỗ này không đơn giả.
Sau lưng các thành viên, đồ vật tưởng rằng bối cảnh bị dời đi, hiện ra bể bơi phía sau bọn họ. Không sai, trò chơi thứ hai chính là ghế bay.
Dưa theo nhiệm vụ của tổ tiết mục, hai đội mỗi vòng sẽ cử người lên ngồi trên ghế bay. Những người còn lại ở dưới trả lời câu hỏi, nếu trả lời sau, ghế bay sẽ đem người bắn vào trong hồ bơi. Trả lời đúng thì được một điểm, đội nào nhiều điểm hơn thì sẽ giành chiến thắng.
Thanh viên bắt đầu lo lắng chờ đợi câu hỏi của tổ chương trình, trong lúc chờ đợi, bọn hắn nhìn thấy nhân viên phục vụ dọn đồ ăn đi nhưng cũng không để ý, thẳng đến khi bọn họ biết câu hỏi, mới biết mình bỏ qua chuyện gì.
Câu hỏi của tổ chương trình rất đơn giản, chính là trình bày thứ tự thức ăn vừa được dọn lên, từ món ăn đầu tiên đến cuối cùng.
"A."
"Âm mưu, đây chính là âm mưu trần trụi của tổ tiết mục."
"Chúa ơi, hãy cứu những đứa trẻ đáng thương này đi."
"Nếu Xích Xích té xuống, nhất định sẽ đem nước trong hồ bơi bay hết." Đại Ngắc Ngưu đùa giỡn nói.
"Cũng không bằng Thần ca, nếu ngươi ngã xuống, sàn nhà bề bơi thủng luôn." Trần Xích Xích còn có tâm tử trả treo.
Duẫn Nhi che lấy miệng nhỏ của mình, dùng tiếng Hàn kinh hô một trận, hiển nhiên cũng bị dọa kinh sợ.
Mọi người ảo não không thôi, bọn hắn lúc này đã có chút hối hận, nếu vừa rồi ăn cơm nhớ trình tự dọn đồ ăn lên thì tốt rồi, đáng tiếc, tổ tiết mục chính là như vậy, ra chiêu không đón trước.
"Món ăn đầu tiên? Không biết, ta chỉ biết đồ ăn thật ngon, nấc!"
"Phụt."
Trần Xích Xích không sợ xuống nước.
"Món đầu tiên, hình như là viên thuốc?"
"Phụt."
Lại một người bị hại nữa rớt xuống.
Nhìn mọi người đủ hình đủ dạng, Trần Tự ở một bên không khỏi cười ha hả. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn vẫn cố gắng làm việc sau khi trúng số đi.
Ngoại trừ chương tình này, ở đâu còn có thể nhìn thấy idol bị hành đến dạng này?
"A nha, đồ ăn đầu tiên, ta không biết nói bằng tiếng Hán, nên nói bằng tiếng Hàn được không PD, sau nhờ PD phiên dịch một chút." Lâm Duẫn Nhi đáng thương hỏi.
Đối với yêu cầu này, Trần Tự tự nhiêm cam tâm tình nguyện hỗ trợ. Đáng tiếc chính là, món ăn đầu tiên nàng cũng đoán sai. Bởi vậy, Lâm Duẫn Nhi nhắm chặt hai mắt, đợi kết cục của mình.
Thế nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy mình bay đi, khi nàng nghi hoặc mở mắt ra, ghế bay đột nhiên chuyển động, đem Lâm Duẫn Nhi còn đang ngơ ngác ném vào bể bơi.
"A!"
"Phụt."
Sau khi rơi xuống nước, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng trồi lên, dùng kỹ năng bơi lội không tệ bơi vào bờ.
Trần Tự lặng lẽ cầm điều khiển từ xa thu vào trong áo, không sai, ghế bay hay không đều dựa vào hắn không chế, vừa rồi cũng vì đùa giỡn, mới đợi nàng mở mắt bắn đi.
Bảy người, bảy món ăn, mặc dù có người đoán đúng, nhưng sai trình tự, thành viên đoán sai vẫn là chủ đạo. Vị vậy tạo thành tình cảnh bay người lần lượt ngồi lên ghế bay rồi rơi xuống nước, ai nấy đều đi mấy vòng, đến cả Lâm Duẫn Nhi cũng không có ngoại lệ.
Bất quá cũng phải nói thêm, Lâm Duẫn Nhi thời này thật xinh đẹp, như hoa sen mới nở, thật là đáng yêu.
(Yoona thời này 24 tuổi)
Lâm Duẫn Nhi khoác khăn, đứng ở một bên run rẩy, tuy rằng vẫn còn đang là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong nước cũng không cao, hơn nữa còn mở của sổ, gió lớn thổi vào, càng thêm lạnh lẽo.
Thẳng đến khi trò chơi kết thúc, Duẫn Nhi mới bình phục. Tuy nhiên, không đợi bọn họ nghỉ ngơi, tổ tiết mục liền dẫn bọn họ đến địa điểm trò chơi tiết theo.
Địa điểm lần này ở Tây Hồ, chính là địa phương mà Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên gặp nhau.
Tây Hồ cuối tháng bảy thật đẹp, cũng rất thích hợp hóng mát, dù cho đã đến chiều tối, du khách nơi này cũng rất nhiều.
Dưới sự quan sát của du khách, trò chơi thứ ba bắt đầu.
Sau khi đạo diễn tuyên bố trò chơi bắt đầu, một chiếc bàn đánh bóng bàn được dọn tới. Các thành viên cần tại ở giữa hồ hoàn thành trận đấu bình thường.
Trò chơi này cũng không có gì hay, chỉ là món khai vị trước món chính, cũng là trò giảm sóc cho các thành viên.
Trò chơi nhỏ chấm dứt, chính đến khâu cuối cùng, bảy thành viên Running Man được nhốt vào trong một tòa nhà khép kín, chia thành hai phe một bên tìm mật mã mở khóa, phe còn lại đi săn lùng xé bản tên của thành viên đối địch, người nào bị xé bảng tên, coi như bị loại.
Trò chơi cuối cùng tập hợp của trí lực, tránh né, trốn tìm, đối kháng....
Gần bốn mươi phút sau trò chơi mới châm dứt, Lâm Duẫn Nhi là người bị loại đầu tiên, hiển nhiên kỳ đầu tiên, các thành viên cũng chẳng có ý định nhường, mà muốn hảo hảo tận hưởng trò chơi.
Có người bị loại, tự nhiên có người thắng. Đội chiến thắng đầu tiên của tập một là đội của Thần Ca, tuy rằng bọn họ chỉ có ba người, nhưng trong đội ngũ có hắn, còn có Tiểu Liệt Báo cùng Trần Xích Xích. Lâm Duẫn Nhi ngay từ đầu đã OUT, ba vs ba, cuối cũng vẫn do Thần ca cao hơn một bậc, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Trò chơi chấm dứt, mọi người thảo luận ầm ĩ với nhau, đạo diễn còn chụp một tấm trường quay xong, tuyên bố tập một kết thúc.
Bảy thành viên lập tức hoan hô cả lên, bất kể là bên thắng hay bên thua, hôm nay bọn hắn chơi vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng tận hứng.
Mọi người trải qua tập đầu tiên, càng thêm quen thuộc lẫn nhau, cảm giác càng thân quen. Trần Tự mặc dù muốn càng thêm thân quen với Lâm Duẫn Nhi, nhưng mà hiện tại bí mật khó mà giấu được nhiều người, hiển nhiên lúc này không phải lúc tốt nhất, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội khác.
Sau khi kết thúc ghi hình, tuy rằng đã muộn, nhưng mọi người vận tập hợp với nhau làm bữa cơm. Cơm nước no nê xong, tổng đạo diễn thông báo thời gian quay tập hai, sau đó tạm biệt các thành viên, vội vàng quay về công ty làm việc.
Sau khi chế tác xong tập đầu tiên, bọn họ còn phải tổng kết lại những điều chưa tốt, còn có phương pháp giải quyết, sau khi hoàn thành những thứ này, làm cho kinh nghiệm càng thêm nhiều, mới bắt đầu quay tập thứ hai. Thời gian dùng để chế tác cho tập một khoản ba ngày, sau đó nếu như không có tình huống gì đặc biệt, sẽ đem mấy tập còn lại hoàn thiện, sau đó biên tập luôn một thể.
Tổ tiết mục ở lại Hằng Châu một đêm, ngày hôm sau, liền phản hồi lại Thượng Hải.
Thời điểm Trần Tư mang theo hành lý về nhà đã là giữa trưa. Ở trong phòng tắm nghỉ ngơi một hồi, tẩy đi mệt mỏi.
Ở trên máy bay Trần Tự đã ăn một chút nên lúc này cũng không có ý định đi nấu cơm, thứ nhất là do hắn không qua đói, thứ hai cũng chẳng muốn nấu. Vì vậy, Trần Tự quyết định ra ngoài ăn vặt.
Nhớ lại sau khi bản thân cùng Chung Hiểu Cần ly hôn, cũng không tới cửa hàng bánh ngọt của Cố Giai dùng bữa, thừa cơ hội lần này, Trần Tự liền quyết định tới tiệm nàng ăn chút đồ, đợi đến thời gian ăn tối, lại làm một bữa sau.
Trần Tự ăn mặc quần áo chỉnh tề, xuống lầu lái xe, sau đó trực tiếp lái tới cửa hàng bánh ngọt của Cố Giai.
Đem xe đỗ xong, Trần Tự hướng cửa chính đi đến, khi hắn đi vào, nhìn thấy Cố Giai đang cùng người khác thảo luận điều gì.
Trần Tự tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Cố Giai đang nói chuyện. Hôm nay trên người Cố Giai mặc một chiếc áo in hoa màu trắng, dưới thân là quần jean. Quần jean bó sát người làm tôn lên bờ mông cao của Cố Giai, hơn nữa lộ ra vẻ căng mền.
Không đợi Trần Tự thưởng thức, hai người tựa hồ đã nói xong, Người nọ rời đi, Cố Giai phát hiện Trần Tự đến.
Nhìn thấy Trần Tự, Cố Giai có chút kinh hỉ, loại kinh hỉ này nàng cũng không biết vì sao lại xuất hiện.