Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch)

Chương 82 Hải Vương Lương Chính Hiên

Đến giờ tan ca, Trần Tự với tư cách lão bản, sẽ không ở lại tăng ca đấy. Hắn luôn luôn rất đúng giờ, không đi sớm một giây, cũng không về muộn một giây, như vậy mới hợp với hình tượng lão bản.

"Ca ca!" Michiko trang điểm khêu gợi xuất hiện trước mặt Trần Tự.

Nhìn mỹ nhân trước mặt mình, ánh mắt Trần Tự muốn lồi ra.

Nàng mặc bộ đồ âu phục mà đen, áo sơ mi trắng, váy ngắn tất chân đen, đi thêm giàu cao gót, đây cũng quá quyến rũ rồi.

"Michiko....Hôm nay cô ăn mặc như vậy đi làm à?" Trong lòng Trần Tự có chút chua chua.

"Không có a, đây là quần áo tôi mới thay, để ở trong túi xách mang tới." Michiko đặt chéo hai tay lên bàn nói ra.

"Cô lại có chủ ý gì đây?" Trần Tự cảnh giác nói.

"Tôi muốn hẹn hò với ca ca!" Michiko nghiêm túc nói.

"Hẹn hò? Cô nói đùa gì vậy? Nào có thư ký hẹn lão bản đi chơi chứ?" Trần Tự lắc đầu liên tục nói.

"Lần trước...tôi đã cân nhắc quá, trước muốn thử một lần." Michiko xấu hổ nói ra.

Lần trước Michiko thổ lộ với Trần Tự, liền bị Trần Tự khuyên lại, thế nhưng sau khi nàng quay về, nghĩ phải nghĩ trái, cũng không muốn buông tha cơ hội hẹn hò với lão bản.

"Tôi không nói đến ở Tokyo có bao nhiêu người thích hợp với cô, chỉ nói đến tôi, cô không phải biết tôi đã kết hôn rồi sao?" Trần Tự vẫn có ý định khuyên nhủ cô em này.

"A? ca ca từng kết hôn rồi sao?" Michiko ngạc nhiên che miệng hỏi.

"Ừ, mới ly hôn không lâu." Trần Tự gật đầu nói.

"A! Chuyện này..." Michiko có chút bối rối.

'Lão bản kết hôn rồi...Thế nhưng vậy thì sao, chỉ cần ta thích hắn là được, ta cũng không ngại hắn kết hôn hay chưa' Trong nội tâm Michiko thầm đưa ra quyết định.

"Tôi không ngại." Michiko kiên quyết nói ra.

"Ử....Đúng rồi, vì sao cô không kêu tôi là lão bản, mà lại gọi là ca ca?" Trần Tự có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Michiko có mục đích gì không để cho ai biết sao?

"Bởi vì, bởi vì ta muốn ca ca làm ngươi yêu nha!" Michiko xấu hổ đỏ bừng cả mặt, thẳng thắn nói.

"Cô...Cô đúng là trung thực." Trần Tự lấy tay che chán.

"Được rồi, tôi cũng đã nói những điều cần nói, cô tự suy nghĩ." Trần Tự cảnh cáo lần cuối.

"Ừ ừ, tôi hiểu rõ, hiểu rõ." Michiko vui vẻ.

"Lại nói tiếp, lần trước cô ở Tokyo bị dọa sợ, cũng là thất trách của lão bản tôi đây. Hôm nay, liền mua cho cô chút quà, coi như bồi tội đi."

Nếu đã nói như vậy, Michiko không ngại, vậy Trần Tự cũng không ngăn cản nàng theo đuổi mình. Chỉ cần nội tâm hắn kiên định, nữ nhân cũng chỉ như bạch cốt khô lâu thôi, sao có thể dụ hoặc được hắn.

"Tốt." Michiko gật đầu nói.

"Tôi ở trong xe chờ cô, chú ý đừng để người trong công ty thấy được." Trần Tự dặn dò một câu, liền rời đi trước.

Sau khi Trần Tự lên xe, Michiko cũng bình tình đi xuống tầm hầm.

Nàng biết rõ xe Trần Tự ở đâu, nhìn xung quanh không có người, liền vui vẻ hướng xe Trần Tự chạy đến.

"Oa, thật kích thích!" Michiko mở cửa xe, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết kích động thế nào, vậy mà hồng phơn phớt lên, rất là mê người.

"Có gì mà kích thích?" Trần Tự có chút không lý giải được sóng não của muội tử Nhật Bản này

Michiko vỗ vỗ bộ ngưc đầy đặn của mình, thở dài một hơi, kích động nói: "Thời điểm tôi xuống đây, một đường đều rất cẩn thận, không để cho đồng nghiệp phát hiện, thật sự vừa kích thích lại cực khổ đấy."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Trần Tự khởi động ô tô, rời khỏi gara công ty.

Chiếc Panamera như tia chớp, chạy thẳng ra ngoài gara, tới ngoài tuyến đường nội thành, tốc độ mới chậm lại.

"Ca ca, chúng ta đi đâu đây?" Michiko hỏi.

Trần Tự không có trả lời nàng, mà hỏi lại: "Michiko, tiền của cô bị tên cặn bã nam kia lừa hết rồi sao?"

"Ô ô, ta không có tiền..." Michiko không khỏi rớt nước mắt vì sự nghèo đói của mình.

Michiko nghĩ đến bạn trai đang nuôi.

Đáy lòng liền đau xót, bản thân vất vả công tác tiếp kiệm tiền, đều bị tên cặn bã nam kia lừa đi, hôm nay biến thành đồ nghèo khỉ rồi.

"Xem ra cô thiếu rất nhiều thứ đấy." Trần Tự nhìn Michiko nói ra.

"Vậy làm phiền ca ca rồi." Michiko hổ thẹn nói.

Trần Tự lái xe tới trung tâm thương mại, sau khi đem xe đỗ lại, hai người tiến nhập vào trong.

Mỹ nữ tuấn nam cùng nhau xuất hiện trong trung tâm thương mại, liền thu hút không ít ánh mắt của người khác.

Nữ thì tập trung vào nam nhân có gương mặt anh tuấn, khí chất thành thục, nam thì bị thân hình lỗi lõm của Michiko hấp dẫn.

Từng bị người hâm mộ nhìn nhiều, nên Trần Tự rất có kinh nghiệm, ánh mắt của bọn họ cũng không làm Trần Tự nổi lên chút gợn sóng nào.

Khách quan mà nói, da mặt của Michiko vẫn còn khá mỏng.

Khuôn mặt nàng bây giờ đỏ như con tôm chín, cánh tay nắm chặt tay Trần Tự ,sợ hắn chạy mất.

"Thả lỏng một chút, chúng ta đến mua sắm, không cần để ý tới ánh mắt người khác." Trần Tự vỗ vỗ tay Michiko nói.

"Biết, ta biết rồi."'

Michiko cảm giác mình thật giống otaku, cả ngày chỉ biết ở nhà, lần này đến nơi nhiều người, liền cảm giác được hô hấp không thoải mái.

Ở tầng ba đi dạo một vòng, Trần Tự mua cho Michiko một bộ mỹ phẩm dưỡng da của nhãn hiệu Estée Lauder. vốn còn tính mua mấy thứ khác.

Thẳng đến khi thấy được một người, làm cho hắn thay đổi chủ ý.

"Ca ca, làm sao vậy?" Nhìn Trần Tự đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại, Michiko nghi ngờ hỏi.

"Gặp được người quen." Trần Tự nhìn về bóng người đi ở phía trước.

"Người quen?"

Michiko thuận theo ánh mắt Trần Tự nhìn lại, chỉ thấy được một nam tử khoản bốn mươi tuổi, ôm lấy một nữ tử xinh đẹp tầm khoản ba mươi.

'Nam tử kia là người quen của ca ca sao? Còn nữa, nữ nhân kia là ai?' Michiko híp mắt, nhìn hai người này.

"Đi, chúng ta cùng đi theo xem." Trần Tự lôi kéo cánh tay Michiko, đi theo sau lưng hai người.

Trần Tự cùng hai người phía trước bảo trì khoảng cách an toàn, theo đuổi bọn họ tiến vào một cửa hàng cấp cao.

"Lão công, nhìn xem, đây là nước hoa SK2 mới được ra mắt." Nữ tử xinh đẹp cầm lấy một lọ nước hoa nói ra.

"Thích không, mua cho ngươi hết." Nam tử cười nói.

"Thật sự là Lương Chính Hiên." Trần Tự thì thào lẩm bẩm.

"Lương Chính Hiên là ai?" Michiko tiến nhập vào trạng thái theo dõi, cũng nhỏ giọng hỏi.

"Một người quen." Trần Tự mỉm cười nói.

Trần Tự đi theo hai người cả buổi, nghe được gì mà đính hôn nhiều năm như vậy, nên kết hôn rồi, không để cho cha mẹ thất vọng,...

Nguyên lai, nữ nhân này tên là Triệu Tĩnh Nữ, chiều cao tầm khoản một mét bảy trở lên, đồ trên thân toàn là hàng hiệu, làn da bảo dưỡng vô cùng tốt.

Khỏi cần phải nói, so với Vương Mạn Ny mạnh mẽ hơn nhiều.

Vị Triệu Tĩnh Ngữ này là vị hôn thê kết giao bảy năm với Lương Chính Hiên, từ Hong Kong chạy tới đây, muốn cho Lương Chính Hiên bất ngờ đấy.

Nhưng bất ngờ còn chưa thấy đâu, hẳn Lương Chính Hiên kinh hãi không nhẹ, vốn hắn chân đạp mấy thuyền, tự nhiên có một thuyền thay đổi lộ tuyến chạy tới, đây là sắp đụng nhau a.

Dù sao Trần Tự cảm thấy Lương Chính Hiên cũng quá qua loa, đến cả tình giả ý hư cũng không có, tựa hồ rất muốn bạn gái chính quy mau chóng quay về Hong Kong.

Bất quá vị Triệu Tĩnh Ngữ này hẳn cũng có lai lịch không nhỏ, Lương Chính Hiên cũng không dám lơ đễnh. Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Hong Kong toàn hào môn thế gia, bọn hắn kết hôn chú ý môn đăng hộ đối, sẽ không để con mình lấy nử tữ chàng trai bình thường.

Chuyện này, có chút thú vị nha.

Trần Tự nhìn bóng lưng của hai người, lộ ra nụ cười tươi.

Đã có thu hoạch, Trần Tự ôm theo Michiko tiếp tục đi mua sắm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất