Chương 45: Suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng sợ hãi
Lần này Khấu Ngâm Sa không thể không tin, thứ nhất, đây là trương mục nàng thiết kế riêng cho Quách Đạm, nó là độc nhất vô nhị, Quách Đạm không thể nào nhìn thấy trước được. Thứ hai, Quách Đạm làm ngay dưới mắt nàng, cũng căn bản không thể gian lận.
Nhưng vấn đề vẫn như cũ.
Việc này sao có thể?
Sau khi Quách Đạm rời đi, Khấu Ngâm Sa gần như tê liệt ngã xuống ghế, hồi lâu chưa lấy lại được tinh thần, đôi môi đỏ kiều diễm khẽ mở ra rồi khép lại, giữa tóc mây có một giọt một giọt mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt trượt xuống, chỉ nghe nàng tự lẩm bẩm: "Sao hắn có thể làm được? Hắn thế quái nào mà làm được?"
Dự tính ban đầu của nàng là lợi dụng những trương mục này đi dò xét Quách Đạm, bởi vì ngày đó nàng xác thực nghe được Quách Đạm nói "Sổ sách này giống như tính sai", chỉ là ban đầu nàng cũng không hề để ý, hiện tại nàng cảm thấy Quách Đạm dường như đang giấu diếm điều gì đó, cho nên mới nhớ tới việc này. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, kết quả sẽ khoa trương như vậy, đã vượt quá nàng nhận thức, căn bản là không thể lý giải.
Nếu có ai đó nói cho Khấu Ngâm Sa, đây là phép thuật, nàng có lẽ đều tin tưởng.
Bằng không, việc này vô pháp lý giải.
Đột nhiên, Khấu Ngâm Sa ngồi dậy, nói: "Nếu hắn có bản lãnh này, vì sao một mực không thể hiện ra, còn giấu diếm. . . ."
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng chợt loé lên biểu lộ mừng rỡ của Trần Phương Viên mấy hôm trước, đôi mắt đẹp mở lớn, trước đó nàng vẫn luôn đắm chìm trong chuyện trương mục kỳ diệu này, mà quên đi những chi tiết quỷ dị kia.
Nàng hít sâu một hơi khiến mình tỉnh táo lại, trong cuộc đời này của nàng khoảnh khắc mất đi tỉnh táo thật đúng là không nhiều.
Tỉnh táo lại về sau, nàng bắt đầu cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ sự việc .
Trên thực tế chuyện của Trần lâu trước đó tuyệt không lưu lại sơ hở gì, bởi vì Quách Đạm chủ động tìm Trần Phương Viên, nên hắn sớm đã nghĩ cách che giấu chân tướng. Mấu chốt vẫn là ở chỗ Từ Kế Vinh, đây là chuyện ngoài ý muốn Quách Đạm không ngờ tới, hắn càng thêm không ngờ rằng Từ Kế Vinh sẽ luôn luôn đến tìm hắn, hơn nữa thân phận đối phương rất đặc thù, hắn càng bị động nhiều hơn. . . .
"Nhớ ngày ấy tiểu Bá gia đến đây tìm phu quân, sau đó phu quân hầu như ngày nào cũng ra ngoài, tiểu Bá gia liền như kỳ tích bán lại mảnh đất cho Lý gia, mặc dù mọi người đều nói Tôn Bất Ngôn đã làm tất cả chuyện này, nhưng Tôn Bất Ngôn như thế nào dám ở giữa hai nhà Từ Lý lấy hạt dẻ trong lò lửa, liền tính hắn thật có can đảm mạo hiểm, như vậy sau đó tiểu Bá gia hẳn sẽ bảo vệ hắn, mà không phải. . . ."
Khấu Ngâm Sa đột nhiên lông mày nhíu một cái, nói: "Chẳng lẽ là phu quân? Nếu . . . Nếu như tất cả những chuyện này đều là phu quân làm, như vậy chuyện xảy ra sau đó có thể giải thích rõ ràng, tại sao tiểu Bá gia sẽ coi trọng phu quân như thế, đồng thời còn đem việc mua bán của tửu trang giao cho phu quân? Việc này. . . Việc này cũng không phải là tiểu Bá gia tùy ý làm bậy, mà là. . . Mà là tất cả là do Bá gia cố ý an bài. Như vậy. . . Như vậy chuyện của Trần lâu . . . Chẳng lẽ cũng là phu quân?"
Đây quả thật là suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng sợ hãi a!
Khấu Ngâm Sa chợt cảm thấy lông tơ dựng đứng, hình ảnh Quách Đạm ngu xuẩn trong đầu dần dần biến thành ma quỷ.
Nếu suy đoán của nàng đều là sự thật, vậy thật là đáng sợ.
Một người có năng lực như thế, vậy mà tại dưới mắt bọn hắn giả vờ ngây ngốc nhiều năm, đây là một người thế nào? Mục đích của hắn lại là gì?
"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ở bên trong à?"
Chợt nghe Khấu Nghĩa ở ngoài cửa nhẹ giọng hô.
Khấu Ngâm Sa bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi thẳng thân thể, ép lại nội tâm sợ hãi, nói: "Tiến đến."
Khấu Nghĩa đi đến, sắc mặt lập tức giật mình, nói: "Đại tiểu thư không sao chứ?"
"Ừm?"
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nhìn xem Khấu Nghĩa.
Khấu Nghĩa nói: "Đại tiểu thư sao ra nhiều mồ hôi như vậy?"
Khấu Ngâm Sa theo bản năng lấy tay sờ lên trán mới phát giác trên mặt mình đã xuất hiện vô số giọt mồ hôi nhỏ, thuận miệng nói: "A, lúc nghỉ ngơi vừa rồi ta mơ thấy ác mộng. Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Khấu Nghĩa nói: "Là liên quan Hưng An bá tửu trang, đã mấy ngày trôi qua, mặc dù phía bá phủ không có hỏi nhưng chúng ta có nên làm chút động tác hay không?"
Khấu Ngâm Sa trầm ngâm một chút, nói: "Ta tự có sắp xếp."
Khấu Nghĩa nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, hắn rất tin tưởng năng lực của Khấu Ngâm Sa, lại nói: "Đại tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, nha hành chuẩn bị đóng cửa, người nếu không có chuyện gì thì về nghỉ sớm đi."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, lúc này nàng cũng không còn lòng dạ nào mà làm việc nữa, nên thoáng sắp xếp lại bàn làm việc rồi trở về nhà.
Nếu tất cả những chuyện này đều do hắn làm, vậy mục đích của hắn là gì? Điều này thật đáng sợ, ta nhất định phải điều tra ra. Khấu Ngâm Sa cúi đầu suy tư, không hề hay biết mình đã về đến nhà, ngay cả khi Khấu Thủ Tín đứng trước mặt nàng đều không phát hiện.
"Nữ nhi."
Khấu Thủ Tín thấy Khấu Ngâm Sa mất hồn mất vía, hô lên.
Khấu Ngâm Sa khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Phụ thân?"
Khấu Thủ Tín quan tâm nói: "Con đang suy nghĩ gì mà đường cũng không nhìn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Trong ấn tượng của Khấu Thủ tín, Khấu Ngâm Sa ở trạng thái tinh thần này là cực kì hiếm thấy.
Khấu Ngâm Sa bận bịu giải thích, nói: "Không phải, nữ nhi là đang suy nghĩ chuyện của Hưng An bá tửu trang."
Khấu Thủ Tín thoáng gật đầu, nói: "Việc này đúng là khá phiền toái, nhưng đây cũng không phải là giao dịch nhất thời, con không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, từ từ suy nghĩ, chỉ cần an bài thỏa đáng mọi chuyện, về sau sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
Khấu Ngâm Sa gật đầu nói: "Nữ nhi biết."
Khấu Thủ Tín đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ta vừa rồi gặp Quách Đạm, hắn nói hắn tính sổ sách không tệ lắm, con còn khen hắn, có phải thật như vậy hay không?"
Nghe được cái tên Quách Đạm, trong lòng Khấu Ngâm Sa nhói một cái, nàng thật sự rất muốn nói cho Khấu Thủ Tín, với năng lực tính toán của Quách Đạm, toàn bộ phòng thu chi đều có thể cho nghỉ việc. Nhưng trước mắt nàng mới chỉ xác định tại tính sổ sách phương diện Quách Đạm có biến thái thiên phú, những chuyện khác đều chỉ là suy đoán của nàng, không hề có chứng cớ gì, nàng còn không có ý định nói chuyện này cho Khấu Thủ Tín, gật đầu nói: "Phu quân thật có chút tiến bộ."
Tiến bộ? Tại thời khắc này đôi mắt già nua u ám của Khấu Thủ Tín trở nên sáng ngời như đôi mắt trẻ thơ, dần dần lại ươn ướt, liên tục gật đầu nói: "Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi, hắn khó có được một lần tiến bộ, con phải giám sát hắn chặt chẽ."
Dường như đã rất lâu Khấu Ngâm Sa mới thấy phụ thân vui vẻ như vậy, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả, gật đầu nói: "Phụ thân xin yên tâm, nữ nhi sẽ giúp đỡ phu quân."
Khấu Thủ Tín dường như ý thức được mình có chút thất thố, thần sắc thu vào, ha ha nói: "Nếu hắn có thể giúp đỡ ngươi, phụ thân đã thỏa mãn."
Khấu Ngâm Sa nghe xong, chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, xấu hổ khó tả. . . .
Hôm sau.
"Phu nhân. . . Phu nhân. . . ."
Quách Đạm vừa mới đi vào nha hành thấy Khấu Ngâm Sa đang ngồi trên ghế trầm tư, nhẹ giọng gọi hai tiếng, thấy nàng vẫn không trả lời, liền đi tới trước bàn, hơi cao giọng, hô: "Phu nhân."
"A?"
Khấu Ngâm Sa giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Quách Đạm, hơi có vẻ quẫn bách nói: "Phu quân, ngươi đến rồi."
Quách Đạm quan tâm nói: "Phu nhân không sao chứ, ta thấy sắc mặt nàng không tốt lắm."
Hôm nay vẻ mặt Khấu Ngâm Sa xác thực hơi tiều tụy.
Khấu Ngâm Sa lắc lắc đầu nói: "Ta không sao."
Thế này còn không sao? Quách Đạm kéo ghế ngồi xuống, nói: "Phu nhân vừa rồi đang suy nghĩ gì, ta gọi nàng nửa ngày, nàng đều không phản ứng."
Khấu Ngâm Sa hơi trầm mặc, khẽ thở dài: "Ta là đang nghĩ chuyện liên quan tới Hưng An bá tửu trang."
Quách Đạm nói: "Việc này ta không phải đã nói cho nàng sao, tiểu Bá gia kỳ thật không vội, chúng ta có thể suy nghĩ từ từ."
Khấu Ngâm Sa nói: "Ta không phải vội vàng, ta chỉ là. . . chỉ là cảm thấy ngay từ đầu chúng ta không nên đón lấy cọc mua bán này, thật sự là có chút lỗ mãng, bây giờ ta mới cảm giác được có lòng không đủ lực, ta tuy tìm nhiều biện pháp, nhưng bằng vào thực lực của Khấu gia chúng ta lại khó mà thực hiện."
Quách Đạm nhíu nhíu mày, có vẻ tự trách nói: "Nhưng. . . đáng tiếc chuyện này ta không giúp được phu nhân."
Khấu Ngâm Sa liếc nhìn Quách Đạm, nói: "Kỳ thật. . . Kỳ thật phu quân có thể giúp ta."
Quách Đạm khẽ giật mình, nói: "Ta có thể giúp phu nhân chuyện gì?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Ta hi vọng phu quân có thể thương lượng cùng tiểu Bá gia, giải trừ hợp tác của chúng ta."
Quách Đạm trừng mắt nhìn, nói: "Giải trừ hợp tác?"
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu, nói: "Ta đã tính toán rồi, cho dù chúng ta miễn cưỡng làm cũng nhất định phải dốc toàn lực, như vậy sẽ phải từ bỏ rất nhiều mua bán trước đó, hơn nữa chúng ta còn không nhất định có thể làm tốt, đến lúc đó chỉ sợ được không bù mất a."
Quyết định thật nhanh, quả nhiên có phong thái của tổng giám đốc. Quách Đạm rất thưởng thức loại thái độ này của Khấu Ngâm Sa, đây mới là thương nhân, bánh ga-tô tuy mỹ vị, nhưng cũng phải lựa bụng mà ăn, cưỡng ép ăn vào, kết quả sẽ chỉ làm chính mình nghẹn chết, nha hành chính là địa phương thực tế nhất, với thực lực trước mắt của Khấu gia vận doanh Hưng An bá tửu trang đích thật là có chút quá sức, gật đầu nói: "Ta hiểu được, đợi chút nữa ta sẽ nói chuyện với tiểu Bá gia, có quan hệ của ta và tiểu Bá gia, hắn hẳn sẽ không miễn cưỡng ta."
Khấu Ngâm Sa trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hóa ra tất cả chuyện này đều là nàng đang tự biên tự diễn, vừa rồi lúc Quách Đạm gọi nàng, nàng cố tình giả vờ như không nghe thấy, mục đích là muốn nói Quách Đạm biết rằng mình đang gặp khó khăn rất lớn, muốn giải trừ hợp tác với Từ Kế Vinh, nàng suy đoán Quách Đạm âm thầm hợp tác với Từ Mộng Dương, nếu nàng yêu cầu giải trừ hiệp ước, Quách Đạm chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể đưa ra một số gợi ý cho nàng, nàng chính là muốn thăm dò Quách Đạm, làm sao biết Quách Đạm lập tức liền đáp ứng.
Thực tế Quách Đạm vẫn chưa hay biết gì, hắn thật sự không ngờ kỹ năng diễn xuất của Khấu Ngâm Sa lại xuất sắc như thế, hơn nữa hắn căn bản là không muốn làm cọc mua bán này, hắn cảm thấy Khấu gia bây giờ nên thận trọng từng bước là được rồi, đừng đi tranh đệ nhất nha hành cái gì, bởi vì đĩa càng lớn, sẽ càng nhiều vấn đề, cũng càng nhiều đối thủ, đến lúc đó Khấu Ngâm Sa có khả năng sẽ bận bịu không nổi, hắn lại buộc phải ra tay, bây giờ có thể làm "Mỹ nam thư ký", hắn đã rất thỏa mãn.
Đây đúng là mua dây buộc mình, Khấu Ngâm Sa đã đâm lao phải theo lao, nàng đương nhiên sẽ không từ bỏ miếng thịt đã đến bên miệng, cọc mua bán này mặc dù vượt qúa thực lực của Khấu gia, nhưng một khi thành công có thể trợ giúp Khấu gia đi lên một tầng cao mới, khó khăn hơn nữa nàng cũng phải thử, bởi vì Khấu gia đã đến bình cảnh, nếu muốn đi lên, vậy nhất định phải giống như Liễu gia mở rộng ra bên ngoài, thành lập chi nhánh tại các đại châu phủ, phải biết rằng nha hành kiếm lời nhiều nhất là từ mậu dịch, mà cọc mua bán của Hưng an bá tửu trang có thể giúp nàng thực hiện giấc mơ này.
Đúng lúc này, Khấu Nghĩa đột nhiên vọt thẳng vào, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, nói: "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện lớn, Liễu gia. . . ."
Nói xong, hắn đột nhiên phát hiện Quách Đạm, chần chừ không nói.
Khấu Ngâm Sa lông mày thoáng nhíu một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ây. . ."
"Chuyện gì?"
Khấu Ngâm Sa lại hỏi.
Khấu Nghĩa sửng sốt một lát, hắn cảm thấy mình ám chỉ đã hết sức rõ ràng, nhưng thấy Khấu Ngâm Sa vẫn kiên trì hỏi lại, hắn chỉ có thể nói: "Lục đại tửu trang bao gồm cả Tương Thành bá tửu trang, đã chính thức ký kết khế ước với Liễu gia, đem toàn bộ công việc liên quan đến tiêu thụ rượu giao cho Liễu gia."
"Lục đại tửu trang?"
Khấu Ngâm Sa bỗng nhiên đứng dậy.
Quách Đạm vẻ mặt đưa đám nói: "Phu nhân nói đúng, nhưng. . . nhưng đã muộn một bước." Hắn cũng không phải đang giả vờ, mà thật sự rất phiền muộn.