Chương 6
Nỗi sợ hãi từ lần lẻn vào trước vẫn còn đọng lại trong ký ức. Có lẽ do yếu tố tâm lý, vừa vào cửa đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Ngôi nhà trống trơn, chỉ còn vài món đồ nội thất lớn.
Tôi đẩy cửa vào nhà vệ sinh, tay sờ qua từng viên gạch men bên cạnh gương.
Đây là nơi khiến tôi bối rối nhất – một mật thất lớn như vậy sao có thể biến mất không dấu vết?
Tôi cẩn thận nhấn lên từng viên gạch trên tường, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Khi tay lướt qua mép gương, tôi cảm nhận được bề mặt gồ ghề. Chiếu đèn pin vào, tôi nhìn thấy bên phải gương có một đường xi măng khô ráp, gồ lên từ trên xuống dưới.
Vết xi măng này rõ ràng là xuất hiện sau đó. Hóa ra mật thất không biến mất, chỉ là bị hắn bịt kín lại.
Tôi quay sang phòng ngủ của Từ Niệm - nơi tôi đã trốn đêm hôm đó.
Bên cạnh đầu giường có một cái bàn học. Tôi kéo ngăn kéo ra, chỉ thấy một chiếc thẻ nhỏ nằm ở góc, khá mờ nhạt.
Rút ra xem, hóa ra là một tấm danh thiếp.
Trên thẻ là thông tin về một trại trẻ tư nhân tên "Thiên Thần Nhân Ái" trong thành phố, kèm địa chỉ và số điện thoại liên hệ.
Tôi gọi theo số trên thẻ, chỉ nghe tiếng trả lời tự động của robot.
Trung tâm này có liên quan gì đến Từ Niệm?
Trở về phòng mình, tôi ngồi trước máy tính, mở trang web, gõ tên đầy đủ của trung tâm vào thanh tìm kiếm.
Vào trang chủ của trung tâm, tôi nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách đội ngũ sáng lập: Lý Thụ Hải.
Đang thắc mắc, tôi chợt nhớ đến một việc như bị điện giật:
"Tôi có khóa cửa khi vừa ra ngoài không?"
Tôi đột nhiên không nhớ nổi mình đã khóa cửa hay chưa. Nhưng chắc chắn rằng, khi trở về từ nhà Từ Niệm, cửa phòng tôi đang hé mở, không hề khóa.
Đúng lúc này, mắt tôi thoáng thấy thứ gì đó trên màn hình, góc phải trên cùng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối đen đen.
"Đây là... vết bẩn sao?"
Tôi dùng tay lau thử, nhưng nó không thay đổi. Đột nhiên, tai nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Tôi mới nhận ra đó không phải vết bẩn, mà là bóng người!
Có người đang đứng ở góc phía sau tôi!!!
Tôi đột ngột quay đầu lại, hắn đã ngay trước mặt tôi!
Một vật lạnh lẽo và sắc bén áp vào cổ tôi. Tôi cứng đờ cổ, không dám nhúc nhích, chỉ có thể liếc nhìn bằng khóe mắt. Tim tôi lạnh nửa đoạn.
Áp vào cổ tôi chính là con dao bếp mà đêm đó tôi đánh rơi trong mật thất.
Lúc đó vì vội vàng chạy trốn, tôi đã để quên con dao tại nhà hắn.
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy Từ Niệm đang cười khẩy, nước dãi chảy ròng ròng từ khóe miệng.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
"Sao cậu lại để quên đồ ở nhà tôi?"
Tiếng khóc thê lương ngày càng lớn.
Tôi mềm nhũn cả người, nhìn thấy ngực áo Từ Niệm phồng lên một cục to.
Phần vải trước ngực đang ngọ nguậy, dường như có thứ gì đó bên trong chuẩn bị phá thịt chui ra.