Nhân Tổ

Chương 201: Nhục nhã

Tôn Kỳ khoác lên mình một bộ lam y màu xanh nhạt, hắn vươn vai nhảy khỏi vách núi, bay về hướng trại chăn nuôi Nghệ gia.

Hỏa Hỏa lúc này truyền âm:

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Còn chưa quá thích ứng, nhưng ta cảm giác mình mạnh hơn trước gấp trăm lần.” Tôn Kỳ trả lời.

“Vậy thì tốt rồi, thực lực tăng lên ngươi cũng thuận tiện làm nhiều việc. Nhưng ta thắc mắc vì sao ngươi lại chọn tạo bì trước?” Hỏa Hỏa nói.

“Vì ta muốn che giấu bản thân, che giấu cảm xúc thật của mình. Từ nay ta sẽ một lòng đi theo tín niệm của mình.” Tôn Kỳ cười nói.

“Được rồi! đừng nói mấy thứ ta không hiểu nữa, ta chỉ muốn biết linh khí của ngươi thế nào?” Hỏa Hỏa lại hỏi.

“Yên tâm, ta tăng cấp thì ngươi cũng sẽ tăng cấp theo.” Tôn Kỳ cười nói.

“Ngươi nói vậy là được rồi. Ta đi ngủ đây.” Hỏa Hỏa nói lời cuối rồi chìm vào trong giấc ngủ.



Nghệ Nguyệt lúc này đang ngồi tại trong một sân đình ngồi đọc cổ thư. Một giọng nói vang lên sau lưng Nghệ Nguyệt:

“Không ngờ Nguyệt tiểu thư lại có nhã hứng như vậy.”

Nghệ Nguyệt có chút sửng sốt quay đầu nhìn. Nàng thấy được một vị thanh niên, hình dáng như Nhân tộc, mình khoác lam y, đôi mắt trong xanh, đang nở nụ cười với nàng.

Nghệ Nguyệt sau một chút thất thần thì ngay lập tức đoán ra vị thanh niên này là ai. Nghệ Nguyệt cười đáp lễ, nói:

“Tinh Niệm công tử bỏ đi làm ta có chút lo lắng, nhưng hiện tại thấy công tử đã bước vào Tạo Thể cảnh, ta cũng vui thay cho công tử.”

Tôn Kỳ lắc đầu cười khổ nói:

“Có gì mà đáng chúc mừng chứ. Ngoài việc tăng thêm một chút tuổi thọ, thì chiến lực của ta so với cùng giai lại là kém nhất.”

Nghệ Nguyệt từ trong lời nói của Tôn Kỳ có thể nghe ra Tôn Kỳ vẫn còn chán nản chuyện phải lấy nhân hình để tạo thể, mà chuyện này cũng hợp lý thôi. Đang là tuyệt thế thiên tài, lại bị buộc phải trở thành kẻ bình thường đến tầm thường, ai mà vui cho được.

Nghệ Nguyệt lập tức nói sang chuyện khác:

“Hiện giờ công tử đã nhập Tạo Thể cảnh, không biết tiếp theo sẽ định làm gì?”

Tôn Kỳ thở dài một hơi nói:

“Còn có thể làm gì? Trở về luyện linh sư hội, thành thành thật thật làm một cái đan sư.”

Nghệ Nguyệt nghe lời này thì có chút bùi ngùi, nhưng cũng không quá tin tưởng. Thiên tài đều có kiêu ngạo của mình, sao chịu sống trong vũng nước. Nhưng đó là chuyện của Tôn Kỳ, nàng không nên hỏi nhiều.

Tôn Kỳ lúc này lại nói:

“Tiện đây, ta cũng có việc muốn nhờ Nghệ gia.”

“A, là chuyện gì?” Nghệ Nguyệt hỏi.

“Ta muốn mua xác của Nhân tộc.” Tôn Kỳ trả lời.

“Xác của Nhân tộc? Không biết công tử muốn xác của Nhân tộc để làm gì?” Nghệ Nguyệt khó hiểu hỏi lại.

Nhân tộc xưa này làm một mặt hàng có giá trị, nhưng Nhân tộc khi chết thì lại khá vô dụng, chỉ có một số ít ma thú sủng là thích ăn xác chết.

Những việc còn lại như: luyện đan, phụ thể, làm thức ăn thì đều cần dùng Nhân tộc sống. Bởi vậy sau khi rút hồn Nhân tộc thì xác của Nhân tộc thường được đem làm phân bón cho cây, sau đó Ma tộc thu hoạch hạt cây nấu thành cám cho chính con người ăn. Hoặc cũng có thể xay xác Nhân tộc nấu với cám để cho con người ăn.

Ngoài những công dụng trên thì xác Nhân tộc cũng không còn tác dụng gì khác.

Vậy nên khi Tôn Kỳ hỏi muốn xác của Nhân tộc thì Nghệ Nguyệt khá ngạc nhiên.

Tôn Kỳ đã đoán trước tình huống này, hắn nói:

“Nguyệt tiểu thư ngạc nhiên cũng phải thôi. Vì trong Ma giới có ai lại lấy nhân hình để tạo thể đâu? Ta bị buộc phải dùng nhân hình tạo thể, nhưng ta lại không biết gì về cơ thể Nhân tộc, nên chỉ có thể thông qua xác của Nhân tộc để tìm hiểu.”

Nghệ Nguyệt nghe Tôn Kỳ giải thích thì ồ! Lên một tiếng thông hiểu. Nàng cười nói:

“Tinh Niệm công tử thứ lỗi cho. Là Tiểu Nguyệt thất lễ. Công tử yên tâm, ta thay mặt Nghệ gia đảm bảo cung cấp miễn phí xác Nhân tộc cho công tử.”

“Nếu vậy thì đa tạ rồi.” Tôn Kỳ cười gật đầu.

Sau đó bọn họ trò chuyện vài câu rồi quyết định lên đường trở về thành Hắc Liên.

Nửa ngày sau, xe thú chở bọn họ vào thành Hắc Liên, từ đây, Tôn Kỳ và Nghệ Nguyệt chia tay. Tôn Kỳ trở lại luyện linh sư hội.

Khi Tôn Kỳ vừa đến cổng luyện linh sư hội thì đã thấy một đám thanh niên tụ tập. Tôn Kỳ vốn cũng không quá để ý bọn hắn, nhưng khi hắn muốn bước qua cổng thì đám thanh niên này chắn ngang đường.

Một tên trong số chúng nói:

“Ai dô, đây không phải tuyệt thế thiên tài Tinh Niệm sao? Đệ nhất tọa vòng thi vào Tiến Hóa bí cảnh sao? Leo lên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn đây sao?”

Một tên khác hùa theo:

“Không những thế. Nghe nói Tinh Niệm trong luyện linh sư hội cũng là thiên tài luyện đan số một số hai.”

“Một thiên tài như vậy ắt hẳn là khi bước vào Tạo Thể cảnh sẽ có một phụ thể vô cùng lợi hại.” Một tên khác giả bộ nói.

“Hắc… hắc… chắc chắn là như vậy rồi. Tinh Niệm thiên tài của chúng ta đã chọn Nhân tộc để tạo thể. Mà ngươi có biết Nhân tộc chính là một trong những tộc có số lượng nhiều nhất Ma giới.” Một tên mỉa mai nói.

“Nhân tộc nha! Tại Ma giới vô cùng lợi hại, ta nghe nói tháng trước, con Hổ Nha Văn hộ thú của Trương gia bị chết, các ngươi có biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Chính là ăn một Nhân tộc mắc nghẹn mà chết.”

Cả đám nghe xong thì phá lên cười.

“Ha… ha… ha… vậy chẳng phải nói một tên Nhân tộc đồng quy vu tận với hộ thú Hổ Nha Văn, ma thú cấp Tạo Thể ngũ trọng.”

“Ha… ha… Một tên Nhân tộc bình thường đã ngang với Hổ Nha Văn, vậy Tinh Niệm thiên tài của chúng ta chẳng phải nói đã vô địch thiên hạ.”

“Nói đến đây ta bỗng cảm thấy run run, có phải vì áp lực của thiên hạ vô địch Tinh Niệm gây ra.”

“Hắc… hắc… ngươi không nói ta cũng không để ý. Ta cũng cảm thấy đang run đây này.”

Một đám thanh niên phá lên cười, liên tục buông lời giễu cợt Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ ánh mắt sắc bén chú ý thấy một tên thanh niên đứng giữa, nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Tên thanh niên này mình khoác bạch y, bàn tay là móng vuốt như chim ưng, sau lưng đang khép một đôi cánh trắng. Nếu Tôn Kỳ đoán không sai thì hắn chính là Tông Chính.

Cũng chỉ có những kẻ như Tông Chính mới có được tin tức hắn trở lại luyện linh sư hội.

Tông Chính hẳn là mới bước vào Tạo Thể cảnh, khi biết Tôn Kỳ tung tích thì đến đây nhục nhã một phen, tìm lại lòng tự trọng của mình trước đó.

Những kẻ Tông Chính tìm đến đều là lũ công tử ăn chơi vô tích sự, tu vi thì thấp lè tè, chỉ được cái mồm mép chửi bậy.

Tôn Kỳ cùng Tông Chính đối mắt. Tông Chính thể hiện rõ sự miệt thị trong mắt, giống như Tôn Kỳ đã không có tư cách cùng hắn nói chuyện. Vị thế của bọn họ đáng lẽ nên là như vậy.

Tôn Kỳ rời ánh mắt khỏi Tông Chính, hắn cũng cảm thấy Tông Chính không có tư cách để hắn ra tay.

Tôn Kỳ chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Cút!”

Đám thanh niên nghe Tôn Kỳ mắng thì có chút sững sờ, sau đó cả đám lại phá lên cười.

“Ai dô, xem ai tức giận kìa. Bọn ta sợ ngươi quá đi.”

“Ngươi bây giờ cũng chỉ giống như Nhân tộc thấp hèn.”

“Ngươi chỉ là…”

Tên này còn chưa kịp nói xong thì phốc! một tiếng, đầu hắn nổ tung. Đám thanh niên đứng hình tái mặt.

Vài tức hơi thở sau bọn hắn mới kịp phản ứng, cả đám giận dữ như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hừ lạnh phất tay một cái.

Phốc! phốc! phốc! ba tiếng vang lên. Ba tên công tử ăn chơi bị đánh nát đầu.

Đám thanh niên lúc này mới sợ hãi nhận ra, bọn chúng mới chỉ là Luyện Linh cảnh, mà còn là Luyện Linh cảnh yếu nhược, còn Tôn Kỳ chính là Tạo Thể cảnh, dù lấy nhân hình tạo thể, thì thực lực vẫn hơn xa bay bọn chúng.

Khi bọn chúng kịp nhận ra điều này thì lại có hai tên nữa ngã xuống. Đám còn lại mặt tái xanh, cuống cuồng chạy trốn sau lưng Tông Chính.

Tông Chính khóe mắt giật giật, hắn cũng không ngờ Tôn Kỳ lại dám ra tay, nên biết tình cảnh hiện nay của Tôn Kỳ vô cùng nhạy cảm. Tông Chính lạnh giọng nói:

“Ngươi có biết ngươi vừa làm gì?! Ngươi có biết thân phận của bọn hắn!? Ngươi có gánh nổi hậu quả?!”

“Đúng… đúng… lần này ngươi chết chắc rồi. Gia tộc bọn ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.” Đám thanh niên hùa theo nói.

Tôn Kỳ nhếch mép cười mỉa mai:

“Các ngươi hãy tự cân đo lại trọng lượng bản thân, các ngươi có đáng để gia tộc các ngươi phát động chiến tranh với luyện linh sư hội.”

Tình cảnh của Tôn Kỳ lúc này rất nhạy cảm không sai, chỉ cần một mồi lửa cũng có thể dẫn phát chiến tranh. Nhưng mà trong tình cảnh này các thế lực càng cần phải cẩn trọng, ai cũng không muốn rơi vào trung tâm ngọn lửa, ai cũng muốn đứng bên ngoài thu lợi.

Bởi vậy tình cảnh của Tôn Kỳ lúc này giống như một điểm nhỏ cân bằng giữa các thế lực và luyện linh sư hội. Phá vỡ điểm cân bằng này, hậu quả không ai đoán trước được.

Tôn Kỳ đã chấp nhận nhượng bộ và có hai vị Hợp Nhất cảnh đảm bảo. Lại nói Tôn Kỳ thuộc luyện linh sư hội, mặc dù Công Tôn Độ cũng không quá ưu hắn nhưng mà đối diện với ngoại lực, Công Tôn Độ cũng tỏ rõ lập trường. Công Tôn Độ chấp nhận nhường một bước, vậy thì các thế lực khác cũng phải nhường một bước, không nên được thế ép tới.

Nên nhớ luyện linh sư hội thành Hắc Liên còn có tổng bộ phía trên, không giống như Độc Cô gia muốn diệt là diệt.

Các gia tộc chắc chắn sẽ không vì mấy tên công tử ăn chơi vô dụng mà bốc lên chiến tranh với luyện linh sư hội. Bởi vậy Tôn Kỳ mới dám ra tay giết bọn hắn.

Tông Chính thì không nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay hắn dẫn bọn này nhục mạ Tôn Kỳ, lại để Tôn Kỳ giết chết mấy tên. Vậy thì mặt mũi của hắn còn để chỗ nào.

Tông Chính tức giận, khí thế tỏa ra khóa chặt Tôn Kỳ, hắn lạnh giọng nói:

“Vậy thì ta cũng muốn xem trọng lượng của ngươi bao nhiêu?”

Tông Chính trước đó thảm bại trong tay Tôn Kỳ, khiến hắn mất luôn dũng cảm tái chiến, nhưng mà thế cục xoay đổi, hắn tại trong Tiến Hóa bí cảnh tìm được một phụ thể cực tốt, chính là Bạch Linh Điểu, danh xưng tốc độ vô song.

Sau đó hắn lập tức bế quan luyện hóa phụ thể, đến hiện nay hắn đã tương đối điều khiển được phụ thể này. Nhưng như vậy cũng đủ đối phó với Tôn Kỳ, kẻ đã dùng Nhân tộc yếu ớt để tạo thể.

Tông Chính vươn trảo nhắm thẳng đầu Tôn Kỳ chụp tới.

Tôn Kỳ không hoang mang tay chụm lại đưa lên gần miệng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất