Nhân Tổ

Chương 417: Đôi mắt màu vàng chanh

Đám Yêu tộc ồn ào đưa ra ý kiến, có vài thứ còn chút hợp lý, cũng có thứ hoàn toàn vô lý, chẳng ăn nhập gì với câu sấm.

Ầm! vang một tiếng, chấn động mặt đất, đám Yêu tộc thân hình bắn lên rồi rớt xuống, bọn hắn sợ hãi nhìn về tâm chấn.

Là Tượng Minh vừa mới giậm chân, hắn lướt ngang ánh mắt nhìn tất cả nói:

“Đây là sấm về Đại Hải thì những manh mối cũng sẽ liên quan đến Đại Hải, các ngươi đều đưa ra manh mối ở Yêu giới, có không phù hợp, khả năng đúng rất thấp, nhưng cũng không thể bỏ qua những manh mối này, các ngươi đã đưa ra ý kiến, vậy mỗi tộc các ngươi từ nay về sau hãy chú ý đến những thứ các ngươi vừa nói.”

Thanh Loan Thần Điểu một tên gật đầu:

“Lời này có lý, tất cả cứ vậy mà làm.”

Sau đó tất cả cao đẳng huyết mạch Yêu tộc khác cũng gật gù đồng ý. Đám cao đẳng huyết mạch đã quyết, coi như toàn bộ Yêu tộc quyết.

Đám tiểu yêu cười khổ trong lòng, không đâu lại tự lấy dây buộc mình, tự nhiên lại lòi ra thêm nhiệm vụ giám sát. Bọn chúng có thể từ chối sao? Không thể, đây là việc liên quan đến vận mệnh Yêu giới, ai cũng không được từ chối.

Chuyện giải sấm về Đại Hải đến đây tạm dừng.

Sứ Thanh Giang cầm mấy cọng thảo dược cho vào miệng, vận khởi yêu khí tiêu hóa dược lực. Qua một lúc, sắc mặt của hắn lại bình thường như trước. Hắn nhìn về một hướng, nói:

“Vật đó có mang đến không?”

Hướng Sứ Thanh Giang nhìn là nơi đám Bạch Viên Thần tộc đang đứng. Bọn hắn hiểu ý, một tên Bạch Viên cầm chiếc rương cung kính dâng lên.

Sau đó hắn tay kết các loại ấn ký, phun ra chú ngữ, giải trừ từng lớp từng lớp phong ấn.

Sứ Thanh Giang mở ra chiếc rương, bên trong chỉ có một chiếc lông vũ màu trắng ngoài ra không còn vật gì khác.

Sứ Thanh Giang cầm lên chiếc lông ngắn nghía.

Chiếc lông rất trắng không một điểm màu tạp chất, dài một gang tay, rộng một ngón tay, lông nhung mềm mại, mịn mượt, xếp ngay ngắn trật tự, lông mình cứng nhưng có tính dẻo, trong suốt.

Nhìn đi nhìn lại cũng không có điểm gì đặc biệt, ngoài việc chiếc lông nhìn khá đẹp.

Sứ Thanh Giang nhíu mày hỏi:

“Có thật là nó?”

“Đây là chiếc lông do đích thân Thần Sứ giao cho Đại Thánh làm tín vật thông hành hai giới. Đại Thánh vẫn gìn giữ cẩn thận. Trước khi lên đường, đích thân Đại Thánh đặt chiếc lông vào trong rương, tự mình phong ấn, nên không thể nào giả được.” tên Bạch Viên bình tĩnh đáp.

“Ý ta không phải nghi ngờ Đại Thánh hay các ngươi, mà ta cảm thấy chiếc lông quá bình thường nên thắc mắc.” Sứ Thanh Giang giải thích.

“Điều đó thì Sứ Thanh Giang không cần lo lắng, đây đích thị là lông trên cánh của Thần tộc.” tên Bạch Viên khẳng định.

Đám Yêu tộc nghe đến đây là lông vũ trên cánh của Thần tộc thì ngây ra.

Hôm nay là ngày gì thế trời, ma tinh, Hải Vương cốt rồi cả Thần vũ đều xuất hiện.

Bình thường những thứ này có khi cả đời bọn hắn cũng chưa nghe tới chứ đừng nói tận mắt nhìn thấy. Nếu không có hôm nay, thậm chí bọn hắn còn không biết những thứ này có tại Yêu giới.

Tôn Kỳ tập trung quan sát chiếc lông nhưng cũng không phát hiện được điều gì đặc biệt, thật sự là một chiếc lông bình thường, có thể do thực lực của hắn quá yếu hoặc cũng có thể chiếc lông vốn bình thường như vậy, nhưng do Thần tộc đã bị thần bí hóa quá mức, nên bọn hắn cảm thấy chiếc lông này phải có gì đó thì mới vừa lòng.

Sứ Thanh Giang nâng lên chiếc lông, không tiếp tục truy cứu, hắn tin tưởng Thần Sứ không gạt Thông Ngôn Đại Thánh và Thông Ngôn Đại Thánh cũng không gạt hắn.

Sứ Thanh Giang lại một lần nữa thi triển Vọng Thiên.

Ánh mắt hắn bắn ra âm dương nhị khí, miệng phun sấm ngôn:

“Trời đêm, gió lạnh…”

Đang nói thì Sứ Thanh Giang chợt dừng lại, thân thể từ từ bay lên, từ tai mắt mũi miệng thất khiếu bắn ra ánh sáng chói lòa.

Ánh mắt hắn vô hồn giống như bị điều khiển, thiên địa dị động, từ thất khiếu Sứ Thanh Giang phun ra âm thanh:

“Rùa con, ngươi không nên nhìn thứ ngươi không được nhìn.”

Dứt lời Sứ Thanh Giang rớt xuống đất, lăn lông lốc từ trên đỉnh xuống dưới chân núi.

Yêu tộc giật mình sợ hãi, Bằng Vũ, Liệt Xà, Tượng Minh vội đi tới đỡ lấy Sứ Thanh Giang.

Sứ Thanh Giang gian nan đứng dậy, không nhịn được, há miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. Lần này tổn thương còn lớn hơn lần trước.

Tất cả Yêu tộc ngẩn ngơ, đây là có chuyện gì? trước giờ Sứ Thanh Giang dùng Vọng Thiên chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Giọng nói kia là gì? hắn hình như cảnh báo Sứ Thanh Giang không được nhìn ngó tương lai Thần tộc.

Cảnh giới đến mức nào mà có thể phát hiện ra Sứ Thanh Giang nhìn ngó tương lai, hắn còn có thể giữa đường cắt đứt Vọng Thiên.

Phản khách vi chủ, khống chế Sứ Thanh Giang đưa ra lời cảnh cáo.

Cảnh cáo này không chỉ nhắm đến Sứ Thanh Giang mà còn đối với toàn bộ Yêu tộc nói: không nên manh động.

Bằng Vũ đỡ dậy Sứ Thanh Giang lo lắng hỏi:

“Vừa rồi là chuyện gì?”

“Thần tộc quá đáng sợ, sau này Yêu tộc tuyệt không được chủ động xâm phạm Thần giới.” Sứ Thanh Giang lắc đầu nói.

Chính Sứ Thanh Giang cũng không rõ ràng vừa rồi là sao. Hắn chỉ biết đang thực hiện Vọng Thiên thì trong dòng thời gian chợt xuất hiện một đôi mắt màu vàng chanh, khi hắn nhìn vào đôi mắt ấy, ánh sáng bắn ra làm mờ mắt hắn. Hắn không tự chủ nhắm mắt lại.

Hắn sợ hãi, ý thức vội chạy về thân xác, ánh sáng đi theo ý thức xâm nhập thân thể hắn, chính lúc này hắn bị khống chế.

Sau khi mở mắt ra hắn đã nằm dưới đất.

Đến bây giờ hắn vẫn còn run sợ trong lòng, hắn không tưởng tượng được kẻ kia ở cấp bậc nào.

Hắn đã sống rất lâu, lâu đến mức không còn nhớ chính xác con số, kẻ cùng thời với hắn đều đã chết hết. Vì sống quá lâu nên thực lực hắn cũng đạt tới mức cường đại khó tin.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình là một trong những thực thể mạnh nhất không chỉ tính trong Yêu giới mà là toàn Đại Thế Giới. Nhưng bây giờ xem ra hắn phải tự xem lại mình.

“Lời vừa rồi…” Ma Sư Hoàng trầm giọng hỏi.

Sứ Thanh Giang xua tay:

“Không nên hỏi. Có những chuyện không biết tốt hơn là biết.”

Nghe lời này, đám Bằng Vũ muốn hỏi đành thôi, chuyển sang đề tài khác, nói:

“Sứ Thanh Giang cảm thấy thế nào?”

“Vẫn còn tốt, chỉ là vài vết thương nhỏ, không làm khó được ta.” Sứ Thanh Giang nhẹ nhàng đáp.

“Vậy còn chuyện sấm ngôn?” một tên Hoàng Kim Tượng tộc hỏi.

“Không ảnh hưởng, nghỉ ngơi một chút, ta lại tiếp tục.” Sứ Thanh Giang trấn an nói.

Sau đó hắn phất tay cuốn lấy thảo dược trong động, đây là số thảo dược mà đám Yêu tộc vừa nãy dâng lên.

Nuốt tất cả thảo dược vào trong bụng, Sứ Thanh Giang thu mình lại tiến vào trạng thái ngủ say.

Đám Yêu tộc không dám làm phiền, riêng mỗi tộc tại chỗ nghỉ ngơi.

Một ngày sau, Sứ Thanh Giang tỉnh giấc, vết thương của hắn coi như tạm ổn, có thể tiếp tục tiên tri.

Thấy Sứ Thanh Giang tỉnh giấc, đám Yêu tộc đồng loạt hăng hái đứng lên.

Lần này Sứ Thanh Giang sẽ bói về Yêu tộc, biết đâu trong lời sấm có nhắc đến tộc bọn hắn.

Nghĩa là tộc bọn hắn có thể đóng vai trò quan trọng với Yêu giới tương lai.

Nghĩ đến đây thôi cũng khiến nhiều kẻ phấn khích, sướng rơn.

Sứ Thanh Giang bò lên đỉnh núi, đám Yêu tộc dõi mắt nhìn theo mong chờ.

Lần này sẽ dùng cái gì làm vật dẫn đây? Liệu có phải xương cốt, lông vảy của siêu cấp Yêu thú nào đó như Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ chẳng hạn.

Nếu nói Yêu tộc nào có thể đại diện Yêu tộc, liên quan mật thiết đến tương lai Yêu tộc, không nghi ngờ gì, tất cả sẽ nghĩ ngay đến Tứ Phương Thần Thú.

Tứ Phương Thần Thú như là một truyền thuyết, có kẻ tin có kẻ nghi ngờ.

Nếu như hôm nay có thể được thấy Tứ Phương Thần Thú dù chỉ là một bộ phần, bọn hắn cũng cảm thấy vinh hạnh suốt đời.

Sứ Thanh Giang đứng vững trên đỉnh núi, dõng dạc nói:

“Tiếp theo ta sẽ bói về tương lai Yêu giới. Tất cả các ngươi ở đây đều là một thành phần Yêu giới, đều sẽ quyết định đến tương lai Yêu giới.

Vậy nên thứ ta cần để dùng làm vật dẫn tiên tri tương lai Yêu giới chính là…”

Đám Yêu tộc ngước mắt mong chờ, hơi liếc về phía Thanh Loan Thần Điểu, Huyết Sắc Cự Long các tộc, nghe đồn thì mấy tộc này là hậu đại của Tứ Phương Thần Thú, biết đâu bọn chúng sẽ mang ra một vật gì đó của Tứ Phương Thần Thú khiến cho tất cả kinh hỷ.

Sứ Thanh Giang đảo mắt qua tất cả Yêu tộc, nói tiếp:

“Thứ ta cần là máu của tất cả các ngươi! Vì các ngươi chính là tương lai của Yêu giới. Cũng không cần nhiều, một giọt là được.”

Nghe lời này, đám Yêu tộc có chút thất vọng rồi lại càng phấn khích, máu huyết sôi sùng sục, ánh mắt rực lửa.

Đúng! Bọn chúng chính là tương lai Yêu giới. Yêu giới trong tay bọn hắn sẽ phát triển rực rỡ.

Sứ Thanh Giang khởi đầu, đưa tay khẩy một cái, một giọng máu bay ra lơ lửng trước mặt hắn.

“Bắt đầu đi!”

Đám Yêu tộc đồng loạt cắt da lấy máu.

Từng giọt máu bay về phía Sứ Thanh Giang, có xanh có đỏ có lạnh có nóng đủ loại hình thái.

Có tên nhiệt tình quá mức cắt ra cả đống máu.

Bọn hắn đơn giản nghĩ máu càng nhiều sẽ càng ảnh hưởng câu sấm, tăng khả năng nhắc đến tộc bọn hắn.

Một lát sau, có vài tên sắc mặt tái mét vì mất máu.

Tất cả máu bay đến trước mặt Sứ Thanh Giang tạo thành một quả cầu máu khổng lồ, các loại máu trộn lẫn với nhau.

Sứ Thanh Giang gật đầu:

“Được rồi! đã đủ.”

Hắn chớp mắt một cái, tròng mắt biến thành âm dương đồ, khởi động Vọng Thiên. Miệng hắn phun sấm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất