Đêm xuống, học đường đèn sáng lung linh, các học viên đi đầy đường, bảy
nhà cùng tổ chức lễ hội thu hút sự chú ý của mọi học viên không riêng gì năm nhất đến năm ba. Năm ở đây không phải chỉ thời gian nhập học mà
liên quan đến số cánh.
Chưa mọc cánh thì là năm nhất. Có một đôi cánh là năm hai. Hai cánh là năm ba.
Bọn Tôn Kỳ đang thuộc lớp khai tâm, sau khi biết chữ và có kiến thức nền
tảng, bọn hắn sẽ được đẩy vào năm nhất và học cùng những học viên năm
nhất trước đó. Nhìn như có vẻ bất công nhưng đạo không có trước sau, chỉ cần ngươi đủ thiên phú ngươi vẫn có thể đi sau về trước. Đây là áp lực
cũng là động lực.
Các nhà tại riêng phần mình bày ra gian hàng, có trao đổi, có buôn bán, có thử thách nhận thưởng…
“Đan Thanh Phong học đệ!” một tên học viên năm hai thấy Đan Thanh Phong đi qua gian hàng của mình thì gọi lớn.
Đan Thanh Phong hơi ngơ ngác, ngạc nhiên vì bị gọi tên, hắn không nhận ra vị học huynh này, hắn tự chỉ mình hỏi:
“Học huynh gọi đệ?”
“Đúng rồi… đúng rồi...” vị học huynh này tươi cười bước tới. “Học đệ không
cần ngạc nhiên, mỗi dịp tân Thần sinh ra đều được chào đón long trọng,
ta cũng có tham gia Khai Nguyên mấy ngày trước.”
“Học huynh có chuyện gì sao?” Đan Thanh Phong hỏi.
“Không có chuyện gì!” vị học huynh này phẩy phẩy tay, cười nói: “Ta xin tự
giới thiệu, ta là Trương Lâm của Đông Ly Gia. Ta chỉ là muốn làm quen
với đệ.”
Đan Thanh Phong gật đầu, coi như nhận biết. Tiếp theo đó Trương Lâm bắt đầu nói về Đông Ly Gia, ý đồ lôi kéo rất rõ ràng.
“Đan Thanh Phong học đệ không biết đã có ý định chọn nghề nào chưa? ta thấy
trong tên đệ có chữ Đan, chắc là có duyên với đan đạo, mà nói về đan đạo thì Đông Ly Gia chúng ta không chịu thua ai.”
“Đúng là đệ có
chút hứng thú với đan đạo.” Đan Thanh Phong gật đầu thừa nhận, trước đó
nghe thầy Nham Sâm giới thiệu về các nghề, hắn đúng là có hứng thú với
đan đạo nhất.
“Tốt… tốt… vậy thì theo ta.” Trương Lâm lập tức kéo tay Đan Thanh Phong đến cửa hàng nhà mình. “Học đệ xem, nhà ta có một
thử thách gọi là điểm hạt, tham gia thử thách đệ có thể biết được thiên
phú đối với cây cối của mình mạnh cỡ nào, nếu chiến thắng đệ còn có thể
nhận được phần thưởng giá trị.”
“Thật sao?” Đan Thanh Phong ánh mắt sáng ngời.
“Tất nhiên rồi!” Trương Lâm khẳng định chắc nịch.
Khi đến gian hàng, Trương Lâm rẽ ra đám người đang vây quanh, lớn tiếng nói:
“Lý Hách học huynh, đệ mang Đan Thanh Phong học đệ đến tham gia thử thách điểm hạt.”
Vị học huynh tên Lý Hách vui mừng, thầm khen Trương Lâm được việc, lại lôi kéo được một học viên nữa đến tham gia. Hắn nhanh chóng bày ra thử
thách.
Trên bàn đặt một trăm cái hộp, bên trong mỗi hộp đặt một hạt giống, Lý Hách giải thích:
“Đan Thanh Phong học đệ thử đoán xem hạt nào chết hạt nào sống, đoán trúng
càng nhiều phần thưởng càng lớn. Đoán trúng trên 50 hạt sẽ có phần
thưởng, 50 hạt được 50 điểm, thêm một hạt là thêm một điểm, đoán trúng
100 hạt sẽ được tặng một đan lô tương đương 200 điểm.”
Đan Thanh
Phong nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, hắn biết tại Thần giới điểm thẻ
chính là vạn năng, không ai sẽ chê điểm nhiều. Nhưng mà hắn vẫn ngập
ngừng nói:
“Đệ chưa học qua thần thuật chỉ sợ không phân biệt được.”
“Ha, ha, ha… điểm đấy thì học đệ không cần lo, thử thách này chính là dành
cho những người chưa biết gì như đệ, như vậy mới là kiểm tra thiên phú.
Đệ chỉ cần nắm hạt giống trong tay cảm nhận, sau đó nói ra đáp án của
mình.” Lý Hách cười nói.
Đan Thanh Phong nghe vậy thì không do dự nữa, hắn bắt đầu cầm lên hạt giống đầu tiên cảm nhận. Sau một thoáng,
hắn đặt hạt giống trở lại hộp, ngập ngừng một chút, nói:
“Sống!”
Lý Hách mỉm cười, cũng không nói đúng sai, ra hiệu cho Đan Thanh Phong tiếp tục.
Một thoáng sau, Đan Thanh Phong kiểm tra xong tất cả hạt giống, Lý Hách công bố kết quả:
“Học đệ thật có thiên phú, đoán đúng tới 72 hạt, đệ nhất định có thể trở thành đan sư.”
Đan Thanh Phong nghe vậy cũng vui mừng, xem ra hắn chọn đan đạo không sai.
“Để ta chuyển điểm thưởng cho đệ.” Lý Hách lấy ra tấm thẻ quẹt vào tấm thẻ của Đan Thanh Phong, 72 điểm nhanh chóng chuyển qua.
Đan Thanh Phong nhìn số điểm nhảy lên mà không khỏi vui mừng, xem ra kiếm điểm rất dễ nha.
“Học đệ có thiên phú luyện đan nhất định phải gia nhập Đông Ly Gia, nhà
chúng ta chính là đan đạo vô song...” Lý Hách bắt đầu quảng cáo cho nhà
mình.
Đan Thanh Phong nghe mà ánh mắt sáng rực, gần như bị thuyết phục.
“Đan Thanh Phong học đệ đừng nghe hắn ba hoa!” đúng lúc này có tiếng nói cắt ngang, người lên tiếng là một vị học tỷ tên Chu Duyên. “Học đệ có thiên phú mộc thuộc tính, chưa chắc có thiên phú luyện đan, chi bằng vào Du
Vân Gia, chuyên tâm tu mộc đạo.”
“Chu Duyên, ngươi dám tại trước nhà ta cướp người?!” Lý Hách giận dữ.
“Phải đấy! thì sao?” Chu Duyên cứng rắn trả lời.
Lý Hách mặt giận dữ nhìn chăm chăm nàng, được một thoáng thì từ từ giãn ra, cười hì hì nói:
“Thì… không sao cả.”
Các nhà đều đang lôi kéo, chỉ cần người ta không chính thức gia nhập thì cướp người cũng không sao.
Chu Duyên liếc hắn một cái, không thèm để ý, nắm tay Đan Thanh Phong kéo đi.
Đúng lúc này, có tiếng Trương Lâm kêu lớn:
“Tránh đường! Tránh đường!”
Bị Trương Lâm kéo tới cũng là một tân Thần sinh trong dịp này: Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ trước đó đã nổi danh trong giới tân sinh, Trương Lâm cảm thấy lần
này mình bắt được cá lớn. Chu Duyên thấy là Tôn Kỳ, cũng dừng lại bước
chân muốn xem kết quả thế nào.
“Sao ngươi còn chưa đi?” Lý Hách nghiêm giọng hỏi.
“Ta không đi đấy thì sao?” Chu Duyên liếc hắn khinh thường nói.
“Thì… không sao cả.” Lý Hách lại cười hì hì đáp.
Hắn sao đó bày ra thử thách điểm hạt, lần này các hạt có một số thay đổi so với lần trước. Hắn giải thích luật chơi, sau đó đưa tay mời.
Tôn Kỳ cảm thấy khá thú vị với trò này, hắn tại Ma giới trình độ luyện đan
đã là tông sư, sáng tạo đan phương, thử thách này với hắn không khó.
Tôn Kỳ nắm lấy hạt giống thứ nhất, nhắm mắt cảm nhận.
Một cỗ thanh khí dịu nhẹ thẩm thấu qua lòng bàn tay hắn, hắn lập tức biết hạt này còn sống.
“Sống!” Tôn Kỳ trả lời.
Sau đó hắn cầm lên một hạt khác, hắn cảm nhận được một cỗ hủ khí bên trong, ngoài mặt hạt vẫn tươi mới nhưng mầm cây bên trong đã chết thối.
“Chết!” hắn ra đáp án.
Rất nhanh, Tôn Kỳ cho ra một trăm đáp án. Lý Hách sửng sốt:
“Học đệ, đệ đoán trúng hết rồi!”
Đám học viên xung quanh nghe xong kết luận, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tôn
Kỳ. Hắn thụ vạn chúng chú mục. Không chú mục sao được! từ trước đến nay
những ai có thể vượt qua thử thách điểm hạt đều trở thành đan sự xuất
chúng. Mọi người ẩn ẩn có thể thấy được một ngôi sao đang lên.
Tôn Kỳ tỏ ra vẻ ngượng ngùng giống như không hiểu ý nghĩa của chuyện này. Tất nhiên là hắn đang đóng kịch.
Tôn Kỳ cảm thấy thân phận này của mình rất an toàn vì Thần tộc lúc này đang do Thần Sứ lãnh đạo mà Thần Sứ cũng không phát hiện ra được thì Thần
tộc khác càng không có khả năng phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Hắn cảm thấy nên triển lộ một ít tài năng để lấy được nhiều hơn tài nguyên. Tất nhiên biểu hiện bên ngoài vẫn là ngây thơ như một đứa trẻ.
“Tốt, tốt… Đông Ly Gia chúng ta chính luyện đan số một số hai, học đệ...” Lý Hạch lại ba hoa về nhà của mình.
Tôn Kỳ cũng đang lắng nghe thì chợt có một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn, không để hắn kịp phản ứng, bàn tay kia đã kéo giật đi.
Tôn Kỳ nhìn lại, mặt nhăn như mếu:
“Học tỷ làm gì vậy?”
“Đi! qua Du Vân Gia với ta.” Chu Duyên lên tiếng, nàng đây là muốn cướp
người, trắng trợn cướp người, nàng sợ để tên Lý Hách nói tiếp Tôn Kỳ sẽ
siêu lòng, dù sao Tôn Kỳ còn trẻ chưa trải sự đời, dễ bị dụ. Nàng kéo
Tôn Kỳ đi cũng không quên kéo cả Đan Thanh Phong.
Đan Thanh Phong nhìn Tôn Kỳ có sự bội phục trong mắt, Thần tộc mới sinh bản tính lương
thiện, không có hận thù ghen ghét. Đan Thanh Phong mỉm cười gật đầu chào với Tôn Kỳ, Tôn Kỳ cũng tương tự đáp lễ.
Chu Duyên kéo hai bọn
hắn phóng qua đám đông, đáp xuống ngoài đường lớn. Hai bọn hắn bị kéo đi như con rối không có sức phản kháng. Tôn Kỳ cười méo miệng:
“Học tỷ, còn phần thưởng của ta.”
“Yên tâm! bọn họ không quỵt được, lát nữa ta sẽ đi lấy cho đệ, nếu dám không cho ta đánh cho tên Lý Hách đó khỏi bước xuống giường.” Chu Duyên tự
tin trả lời.
Tôn Kỳ chỉ có thể cười khổ, vị học tỷ này cũng quá hung mãnh.
Trương Lâm thấy Tôn Kỳ bị bắt đi không khỏi sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng
thấy các vị học huynh bất động thì cũng không dám manh động.
“Học huynh để tỷ ấy cướp người vậy sao? đó là hạt giống tốt a.”
Lý Hách cười bất đắc dĩ:
“Cướp thì cướp thôi! dù sao đệ ấy vẫn chưa gia nhập nhà chúng ta, chúng ta
không có lý do ngăn cản. Vả lại Chu Duyên nàng ta...” nói đến đây Lý
Hách cũng nhỏ lại giọng, giống như đang tự lẩm bẩm: “...rất hung ác.”
“Nhưng...” Trương Lâm vẫn chưa từ bỏ.
Lý Hách phất tay ném cho Trương Lâm một cái đan lô, nháy mắt nói:
“Thẩm Văn học đệ còn chưa nhận phần thưởng, ngươi đến nhà đưa cho đệ ấy.”
Trương Lâm hiểu ý, gật đầu cười.
Đám người nhìn Tôn Kỳ bị kéo đi có khác biệt cảm xúc, một số trở về nhà
mình báo tin, một số thì tán thưởng, một số thì hỏi thăm… trong đó
Nguyên Sa ánh mắt dị dạng, hắn tiến lên cũng muốn tham gia thử thách
điểm hạt. Kết quả hắn chỉ đoán đúng được 30 hạt.
Nguyên Sa có
chút thất vọng, cảm giác bản thân kém cỏi so với Tôn Kỳ, nhưng rất nhanh cảm giác này bị quét sạch. Điểm hạt thất bại không đồng nghĩa với thiên phú mộc thuộc tính hắn kém, càng không đồng nghĩa với hắn đan đạo vô
duyên.
Mà cho dù thật có vô duyên với đan đạo cũng không có nghĩa hắn kém Tôn Kỳ, sẽ có nghề hắn trội vượt hơn Tôn Kỳ, Nguyên Sa tin
tưởng điều đó.
Hắn quay bước bỏ đi, mặc cho Lý Hách an ủi đồng
thời giới thiệu các nghề khác của Đông Ly Gia cho hắn. Hắn đến chỗ Vân
Du Gia, hắn cũng muốn xem Tôn Kỳ còn làm được trò gì, ẩn ẩn trong lòng
có ý ganh đua.
Tại Vân Du Gia, liên hồi tiếng hò hét vô cùng
huyên náo, so với Đông Ly Gia thì không khí sôi nổi hơn hẳn. Bọn hắn
đang chơi trò đấu bò.