Tôn Kỳ lớn tiếng hô hào:
“Cuộc đời này của ta ghét nhất là đám trộm cắp chuột nhắt, lén lén lút lút, bọn chúng chính là sỉ nhục của Thần tộc chúng ta. Ta thề không đội trời chung với bọn chúng. Ta dù cho có thịt nát xương tan cũng phải tiêu diệt hết bọn chúng.”
Tôn Kỳ mạnh miệng khiến đám Thần tộc trước đó bắt bẻ hắn trợn mắt, không ngờ hắn lại quyết tuyệt như vậy, đã thêm phần tin tưởng hắn. Trúc Dã cũng gật đầu hài lòng với thái độ này.
Thái độ của Tôn Kỳ khiến bọn họ dường như quên mất Tôn Kỳ mới xuất sinh chưa được bao nhiêu ngày, lấy đâu ra thù sâu oán nặng với bọn trộm cướp như vậy mà thề với thốt.
Tạo thế xong, Tôn Kỳ tiếp tục:
“Mọi người hãy cùng nhau kéo đến khu Liên Tinh, chúng ta nhất định phải bắt bằng được hung thủ, không thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Tôn Kỳ hùng hổ, không biết từ bao giờ trong tay hắn đã xuất hiện bó đuốc. Hắn cầm bó đuốc dẫn đầu.
“Mặc dù ta thực lực không bằng ai nhưng hôm nay xin tiên phong xả thân, ta tin chính nghĩa thuộc về chúng ta, gian tà mãi mãi không thể thắng được chính nghĩa. Pháp Gia không thể tìm ra hung thủ vậy chúng ta tự chủ trì chính nghĩa.”
Lời của Tôn Kỳ đã thành công kích động đám đông, bọn chúng đồng loạt hô vang:
“Chính nghĩa thuộc về chúng ta… gian tà chắc chắn phải thua...”
Tôn Kỳ lúc này lại nhỏ giọng chắp tay với Trúc Dã, nói:
“Học huynh thực lực mạnh nhất ở đây, cũng là người duy nhất gặp mặt hung thủ, mong học huynh làm thủ lĩnh chỉ huy bọn ta.”
Trúc Dã nghe lời này thì mát lòng, tự nói: học đệ Thẩm Văn nhìn rất được mắt. Hắn vỗ ngực hào sảng nói:
“Được! vì chính nghĩa, Trúc Dã ta nguyện gánh vác trách nhiệm.”
Vậy là với sự dẫn đầu của Trúc Dã cùng cái miệng oang oang của Tôn Kỳ, cả bọn hùng hổ kéo đến khu Liên Tinh.
Tôn Kỳ lúc này nói:
“Trúc Dã học huynh, khu Liên Tinh nhiều người, chúng ta cũng không thể từng cái khám xét, không nói là không có thời gian, nhưng chỉ sợ sẽ đắc tội tất cả mọi người, như vậy thì có lợi cho hung thủ quá. Chi bằng học huynh nghĩ xem ai là người có khả năng nhất, chúng ta cùng kéo đến tra xét.”
Trúc Da nghe lời này thì thấy hợp lý, gật đầu nói:
“Được! các ngươi theo ta, ta đã nghĩ đến một số người.”
Bọn họ sau đó kéo đến chỗ Tư Mã Quân. Sau một hồi cãi vã mới xác nhận Tư Mã Quân cũng là nạn nhân, hắn cũng gia nhập nhóm truy bắt hung thủ.
Tiếp theo bọn họ lại lôi kéo được thêm vài vị thiên tài là nạn nhân nữa. Nhưng khi đến chỗ Vương Diễm, người được xem là thiên tài mạnh nhất nhì trong năm nhất, hắn cũng là nạn nhân nhưng thay vì theo đám Trúc Dã, hắn lại chọn một mình hành động.
Tôn Kỳ nhìn bóng lưng Vương Diễm bay xa, khịt mũi coi thường:
“Vị học huynh này quá kiêu ngạo, thiên phú cũng bình thường thôi vậy mà dám không coi chúng ta ra gì. Đệ thấy vị Vương Diễm này là đáng nghi nhất, đáng tiếc không có bằng chứng cụ thể, muốn bắt giao cho Pháp Gia hình đường cũng không được.”
Đám Trúc Dã gật đầu, lời này nói trúng tâm bọn hắn, thường ngày bị Vương Diễm đè lên một đầu, bọn hắn cũng thấy khó chịu chỉ là không nói ra mà thôi. Tôn Kỳ biết nhìn lòng người, liếc mắt là biết bọn hắn nghĩ gì.
Vương Diễm bỏ đi khiến Tôn Kỳ có chút tiếc, kế hoạch của hắn là tập hợp tất cả đám này dưới mắt của hắn, như vậy thì khi hắn muốn hút trộm cũng biết bọn họ ở đâu mà tránh. Bây giờ Vương Diễm trở thành một biến số.
Kiểm tra một vòng hết khu Liên Tinh những kẻ tình nghi nhất đều đã bị kiểm tra, không bắt được ai cả.
Tiếp theo là khu Vọng Nguyệt, nhưng mà bọn họ đều có chút e ngại, khoảng cách thực lực a! người ta nói không phải, ngươi dám truy hỏi sao?
Cả bọn đang không biết làm gì thì Tôn Kỳ lên tiếng:
“Học đệ suy nghĩ các học huynh học tỷ bên khu Vọng Nguyệt chắc không đồi bại tới mức tới khu cấp dưới trộm thần khí, vì chỗ bọn họ vốn dĩ thần khí luôn sung túc không cần trộm. Khả năng tên trộm chỉ có thể ở khu Liên Tinh.”
Đám Trúc Dã nghe xong gật đầu, coi như cùng cho nhau bậc thang để bước xuống.
“Nhưng chúng ta đều đã kiểm tra khu Liên Tinh rồi, không có phát hiện hung thủ.” một tên lên tiếng.
Tôn Kỳ phân tích:
“Chắc chắn là do hung thủ biết chúng ta đến, nên đã nhanh chóng xóa dấu vết. Đệ đề nghị chúng ta phân ra từng nhóm tuần tra mỗi đêm, tên hung thủ chắc chắn sẽ lại gây án, chúng ta có thể bắt hắn tại trận.”
Lời này hợp lý nhưng vẫn nhiều tên tỏ ra e ngại.
“Ta nghĩ việc này hay là giao cho Pháp Gia người.”
“Không được! Pháp Gia ít người, bọn họ không đủ sức kiểm tra cả khu Liên Tinh. Các vị không thấy trước đó sao? Pháp Gia kiểm tra nhưng có bắt được ai đâu, ngược lại còn bị tên hung thủ lùa như lùa vịt.”
Lời Tôn Kỳ quá thuyết phục khiến bọn hắn hăng hái làm việc, bọn họ phân ra từng nhóm năm người một cầm đuốc đi khắp các con đường khu Liên Tinh.
Những đêm đầu còn sôi nổi nhiệt huyết thề bắt bằng được tên hung thủ, nhưng sau đó không có kết quả khiến bọn hắn cảm thấy mệt mỏi. Ai cũng phải tu luyện, không thể cứ chạy lòng vòng cả đêm, sáng lại đi học, đêm lại đi tuần. Một hai ngày thì cũng thôi nhưng cứ kéo dài bọn hắn chịu không nổi, vậy là đội tuần tra dần dần bớt người.
Những học viên ở khu Liên Tinh cũng mệt mỏi không kém, những ngày đầu đám kia quá nhiệt huyết, bọn hắn cắn răng chịu đựng nhưng nhiều ngày cứ như vậy, ai chịu nổi. Làm sao có thể ngồi tu luyện khi bên ngoài đầy tiếng ồn ào, thỉnh thoảng lại bị gõ cửa tra hỏi. Cứ có một chút tiếng động là đám này xông vào kiểm tra, khiến cho bọn hắn đi nhẹ nói khẽ, ăn cơm uống nước cũng không được có tiếng.
Vậy là bọn hắn phải từ bỏ luôn mấy loại bánh phồng giòn, cơm cháy… như vậy có tức không chứ!?!
Bọn hắn không chịu được nữa cáo trạng lên Pháp Gia, yêu cầu bọn kia chấm dứt hoạt động.
Pháp Gia lúc này cũng thật đau đầu, cả hai bên đều cáo trạng, mỗi bên đều có lý của mình, Pháp Gia chỉ còn cách tăng thêm nhân sự, trực tiếp điều hành đám Tôn Kỳ, như vậy vừa giải quyết được vấn đề thiếu người tuần tra vừa có thể giảm thiểu ảnh hưởng đối với người khác.
Tôn Kỳ gặp lại người quen, Chu Duyên, nàng là chỉ huy trực tiếp mấy người Tôn Kỳ. Lúc này đã có rất nhiều người bỏ cuộc, chỉ còn lại mười nhóm là còn kiên trì.
“Không ngờ chúng ta lại nhanh gặp lại nhau như vậy.” Chu Duyên mở lời.
“Đệ mong chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh tốt hơn.” Tôn Kỳ cười nói.
“Đệ mấy ngày nay đi tuần, đã có được manh mối?” Chu Duyên vào thẳng vấn đề, lười nói những lời khách sáo.
“Quả thật là có.” Tôn Kỳ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Có một số vị học huynh, học tỷ rất đáng nghi.”
“Ai?” Chu Duyên hỏi, nàng không thích dài dòng.
Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh như sợ ai nghe được, thấy an toàn, Tôn Kỳ lại gần muốn áp sát tai Chu Duyên.
Chu Duyên ban đầu hơi giật mình, không kịp thích ứng nhưng sau đó vẫn đứng yên, không cho Tôn Kỳ một tát.
Tôn Kỳ thì thầm nói nhỏ:
“Trúc Dã, Tư Mã Quân… đặc biệt đáng nghi nhất là Vương Diễm.”
Hơi thở của hắn phả vào tai làm rung rinh những sợi lông tơ, Chu Duyên tự nhiên cảm thấy ngại ngùng.
“Ngươi… ngươi… nói thật sao?”
Giọng của nàng có hơi ngập ngừng, Tôn Kỳ còn tưởng là do quá ngạc nhiên mới như vậy, hắn gật đầu:
“Bọn hắn đều sắp Vọng Nguyệt, đều đang cạnh tranh xem ai sẽ Vọng Nguyệt đầu tiên, không tránh khỏi giở một chút thủ đoạn ngăn lại đối thủ.”
“Nhưng không phải bọn họ cũng là nạn nhân sao?” Chu Duyên đặt nghi vấn.
“Khổ nhục kế!” Tôn Kỳ quả quyết.
Chu Duyên chống cằm suy ngẫm, cảm thấy có lý.
“Vậy bây giờ ngươi có cách gì?”
“Dụ rắn ra khỏi hang.” Tôn Kỳ làm vẻ nguy hiểm nói.
“Dụ rắn ra khỏi hang?” Chu Duyên nhíu mày chưa hiểu lắm.
“Phải! chúng ta sẽ làm như không nghi ngờ bọn hắn, lơi lỏng tuần tra cảnh giác, để bọn hắn tự lộ đuôi cáo, chúng ta lại để một vị nhất dực âm thầm theo dõi nhất cử nhất động, chỉ cần bọn hắn ra tay, chắc chắn bị bắt tại trận không thể chối cãi.” Tôn Kỳ đưa ra kế hoạch.
Chu Duyên cảm thấy rất hợp lý, liền cho thực hành. Chợt! nàng nhìn Tôn Kỳ một cách sâu sắc.
Tôn Kỳ tỏ ra ngại ngùng.
“Mặt đệ có gì sao?”
“Không có! chỉ là ta cảm thấy đệ tinh ranh như lão hồ ly, không giống như mới xuất sinh.” Chu Duyên nghi ngờ.
Tôn Kỳ cười gượng, gãi đầu nói:
“Cũng nhờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết.”
“Của bọn Tạp Văn Gia sao?” Chu Duyên hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu. Chu Duyên nghi ngờ:
“Trong tiểu thuyết dạy mấy thứ này sao?”
“Trong tiểu thuyết có đủ loại âm mưu quỷ kế, đọc rất thú vị.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Có lẽ ta cũng nên mua đọc thử.” Chu Duyên lẩm bẩm.
…
Lại một đêm nữa đến, người tại khu Liên Tinh đã quen thuộc cảnh đội tuần tra cầm đuốc lượn lờ tới lui, bọn họ ngại bị nghi ngờ nên đều đóng cửa then cài. Đám Trúc Dã cũng không còn ở trong đội tuần tra, bọn hắn đang trong giai đoạn quan trọng hợp tinh, không muốn phí thời gian vào việc tìm kiếm.
Tôn Kỳ cùng đội của mình như thường lệ đi tuần tra, đến một ngã rẽ, bọn họ lại chia nhau ra. Tôn Kỳ tách ra đi một mình, đi được vài bước, khi cảm thấy không có ai xung quanh, hắn thoắt biến một cái, trốn vào trong bóng tối.
Mấy ngày nay đi tuần, Tôn Kỳ đã nắm rõ đường đi nước bước khu Liên Tinh trong lòng bàn tay.
Trúc Dã đang tu luyện thì đột nhiên thần khí trống không, sắc mặt hắn tái nhợt buộc phải dừng công pháp, cũng may là có đề phòng tên hung thủ, nên không bị phản phệ, chỉ có một chút khó chịu. Trúc Dã hét lớn phóng lên trời, hai cánh mở ảo hiện ra.
“Lần này ngươi đừng hòng chạy thoát.”
Nghe tiếng hét của Trúc Dã mấy đội tuần tra lập tức ập tới, vị học huynh nhất dực âm thầm theo dõi Trúc Dã cũng hiện thân, thần ý càn quét khu vực tìm hung thủ.
“Hung thủ! hung thủ ở đâu?” lúc này Tôn Kỳ lớn tiếng giơ cao ngọn đuốc trước hết xông tới.
Hắn ngửa mặt nhìn Trúc Dã, hỏi:
“Học huynh, hung thủ ở đâu?”
Trúc Dã lúc này không rảnh để ý tới hắn, ánh mắt vẫn càn quét khu vực. Vị học huynh nhất dực kia cũng là như vậy. Nhưng mà bọn hắn chẳng thấy ai khác ngoài Tôn Kỳ đang đứng phía dưới.
Một thoáng sau, các đội tuần tra cũng kịp ập tới. Sau một hồi trao đổi, sự việc vẫn không đi đến đâu, hung thủ ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Chu Duyên kéo riêng Tôn Kỳ và vị học huynh nhất dực ra hỏi:
“Chuyện thế nào?”
“Ta vẫn luôn theo sát hắn, đột nhiên hắn hét lớn bay lên trời, nói có hung thủ, ta liền bay lên kiểm tra, cuối cùng không phát hiện gì.” vị học huynh này trả lời.
“Đệ đang đi tuần gần đó, thấy tiếng hét thì lập tức chạy tới, đệ cũng không phát hiện được điều gì bất thường.” Tôn Kỳ trả lời.
Chu Duyên suy tư, chẳng lẽ thật như lời Tôn Kỳ nói Trúc Dã đang dùng khổ nhục kế(?!?) nhưng mà không có bằng chứng rõ ràng.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục quan sát.”
“Ta sợ khó.” vị học huynh trầm mặc nói.
“Vì sao?” Chu Duyên hỏi.
“Ta đột nhiên xuất hiện ngay gần đây, chỉ sợ Trúc Dã đã nghi ngờ bị giám sát.”
“Ừm, xem ra không thể làm theo cách cũ.” Chu Duyên gật đầu.