Tôn Kỳ nhìn thấy bảy vị Thần nữ tắm sông, trong đầu hắn liền nảy ra một suy nghĩ đen tối.
Hắn đi lên khúc suối thượng nguồn, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc độc. Dính phải độc này đảm bảo một bước khó đi. Trong đầu hắn lúc này đang hiện ra cảnh tượng bảy con nai con ngoan ngoãn giao ra thẻ điểm.
Nghĩ đến điểm số sắp có được, hắn cười không ngậm được miệng.
Lọ thuốc độc nghiêng nghiêng, thuốc trong lọ nhỏ xuống. Đúng lúc này có tiếng quát:
“Dừng tay! ngươi làm cái gì?”
Tôn Kỳ cứng ngắc như tượng. Bị phát hiện rồi! làm sao đây?
Đằng sau, có tiếng bước chân từ từ tiến tới, hỏi:
“Ngươi đang đổ cái gì xuống nước?”
Tôn Kỳ nghe tiếng thì là một giọng nữ. Hắn giả giọng, cười nói:
“Không có gì! ta đang rửa lọ thuốc.”
“Rửa lọ thuốc? ta thấy ngươi gấu quần cũng không có ướt, hành vi lấm lét. Ngươi đang làm chuyện xấu gì?”
“Vị học tỷ này quá đa nghi rồi, đệ thật là đang rửa lọ thuốc.”
“Vậy sao? đưa ta kiểm tra.”
Tôn Kỳ cười khổ, kế hoạch tan vỡ còn có nguy cơ bị bắt, vị Thần nữ này cũng quá thông minh đi, không biết là ai?
“Được thôi! ta cây ngay không sợ chết đứng, cứ kiểm tra đi.”
Tôn Kỳ trong lúc nói chuyện vẫn không quay đầu lại, vị Thần nữ kia tiến lại gần, đưa tay lên, nói:
“Đưa đây!”
Tôn Kỳ bất ngờ thụp người xuống, tay vỗ mắt nước khiến nước bắn tung tóe. Bị bất ngờ, vị Thần nữ theo bản năng lấy tay che mặt. Nhân cơ hội này, Tôn Kỳ vọt phóng đi, đồng thời lấy từ trong túi ra chiếc mặt nạ đeo lên.
“Khốn kiếp!” vị Thần nữ kia quát mắng sau đó vội đuổi theo.
Tôn Kỳ vận dụng Thượng Thảo Bộ đến cực hạn để chạy trốn. Nhưng mà hắn phát hiện vẫn không thể cắt đuôi vị Thần nữ kia. Việc này cho hắn một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là thực lực của nàng ta không quá mạnh, giống như hắn đang là năm nhất học đường. Nếu như là năm hai đã mọc cánh vậy thì hắn khó thoát được. Trong phạm vị năm nhất học đường, nếu đánh thật hắn không sợ bất kỳ ai, cho dù có là Vương Diễm vừa đoạt vị trí số 1.
Tin xấu là hắn không cắt được đuôi.
“Đứng lại!” vị Thần nữ kia hét lên tung chưởng cách không đánh tới. Tôn Kỳ không dám khinh thường, quay đầu tung chưởng đối chiến.
Oanh! Tôn Kỳ bị đẩy lùi, loạng choạng bước chân. Hắn nhìn bàn tay thấy phủ một lớp băng mỏng, tay lạnh cóng. Tôn Kỳ vận thần lực, răng rắc… băng phủ bị phá tan.
Hắn lúc này ngẩng đầu, nhìn rõ kẻ truy đuổi mình. Khuôn mặt kinh diễm kia hắn làm sao có thể quên được, không đến nỗi phát cuồng như đám Thần tử nhưng cũng bị ấn tượng sâu sắc.
Là Dạ Tuyết.
“Ngươi là ai?” Dạ Tuyết chân đạp không, diện một chiếc váy trắng, tà váy dài qua gót chân, bên trên điểm xuyết hoa văn bông tuyết, mỗi hoa văn đều độc nhất vô nhị.
Tôn Kỳ nhìn mà... bĩu môi, đây là vào rừng săn giết Yêu thú chứ có phải đi thi hoa hậu đâu?! mặc lồng lộn như vậy làm gì? sợ không ai biết sao.
Sau chiếc mặt nạ, Tôn Kỳ nở nụ cười thân thiện, nói:
“Thì ra là Dạ Tuyết, ta cũng không có ý gì xấu, cần gì truy cùng đuổi tận như vậy.”
“Không làm chuyện xấu, sao còn đeo mặt nạ?” Dạ Tuyết hừ lạnh.
“Đâu phải cứ đeo mặt nạ là làm chuyện xấu. Ta đeo mặt nạ cũng là có lý do.”
“Lý do gì?”
“Vì quá đẹp trai! ai nhìn thấy mặt ta đều sẽ trở nên mê luyến.”
“Hừ! xằng ngôn, tự luyến!” Dạ Tuyết tức giận, cảm thấy bị đùa bỡn.
Nàng đưa tay tung chưởng đánh tới, Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt, hắn cũng không phải là hạng lương thiện ngược lại hắn là kẻ rất tàn ác. Hắn không muốn động thủ nhưng nếu phải động thủ hắn cũng không ngại.
Dạ Tuyết vận dụng chính là Hàn Băng Chưởng, là tuyệt học thành danh của Băng Tuyết Nữ Thần mẹ nàng, tất nhiên nàng mới chỉ vận dụng được da lông mà thôi. Nhưng uy lực trong cùng cảnh giới vẫn rất đáng sợ.
Tôn Kỳ dùng Phá Tâm Chưởng đối chiêu. Phá Tâm Chưởng không phải cái gì tuyệt học, nhưng Tôn Kỳ vận dụng xảo diệu không kém hơn Hàn Băng Chưởng.
Hàn Băng Chưởng có tầm ảnh hưởng rộng, băng phong thiên địa. Phá Tâm Chưởng cốt lõi lại ở chỗ tập trung lực lượng vào điểm đánh, một chưởng phá tâm.
Hai bên qua lại vài chiêu, Dạ Tuyết thông minh biết được thực lực Tôn Kỳ ngang mình. Phạm vi tình nghi đã được thu nhỏ.
Tôn Kỳ cảm thấy đánh như thế này không có lợi, hắn không dám vận dụng tất cả lực lượng, tình huống còn chưa tới mức đấy.
Tôn Kỳ sau khi đánh ra một chưởng liền quay đầu bỏ chạy. Hắn vận dụng Thượng Thảo Bộ đến mức cực hạn.
Dạ Tuyết cũng không kém cạnh dùng Phi Yến Thập Lục Bộ truy đuổi.
Phi Yến Thập Lục Bộ so Thượng Thảo Bộ càng tốt nhưng do Dạ Tuyết mới vận dụng thành thạo thập bộ, nên hai bên giữ nguyên khoảng cách.
Tôn Kỳ nhận ra các loại công pháp của Dạ Tuyết sử dụng đều tốt hơn của hắn. Hắn nhìn mà than thở, rất dễ đoán được là Băng Tuyết Nữ Thần ủng hộ nàng, ước gì cũng có được một bà mẹ nhiều tiền như vậy.
Mặc dù chỉ dùng hai loại công pháp đơn giản nhưng với kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, Tôn Kỳ dễ dàng hóa giải thế công của Dạ Tuyết. Nhưng cũng không dễ vứt bỏ nàng.
Hai bên chạy được nửa ngày, Tôn Kỳ quay đầu cười khổ nói:
“Cần gì phải như vậy? ta cũng không có làm cái gì xấu.”
“Xấu hay không tháo mặt nạ xuống lại nói.” Dạ Tuyết lạnh lùng, y như công pháp của nàng.
“Ngươi thật cứng đầu.” Tôn Kỳ cũng phải bực mình nói.
“Cũng không phải lần đầu có người nói như ngươi.” Dạ Tuyết nói.
Tôn Kỳ lắc đầu cười bó tay, chịu thua ngươi rồi, không biết nói đùa gì cả.
“Ngươi là ai? Chu Đồng, Bạch Trạch, Viên Phương?” Dạ Tuyết thăm dò, kể ra vài cái tên nàng cảm thấy khả nghi nhất.
“Ngươi đừng đuổi theo nữa, ta sắp tiến vào khu vực Yêu thú cấp 5 rồi, với thực lực của chúng ta gặp Yêu thú cấp 5, cả hai đều sẽ nguy hiểm.” Tôn Kỳ bắt đầu uy hiếp.
Dạ Tuyết hơi khựng lại, bị lời này đánh động nhưng rất nhanh nàng gạt bỏ, không chỉ vì nàng rất cứng đầu cố chấp mà có nguyên nhân.
Thứ nhất là giống như các khu vực cấp thấp khác, khu vực Yêu thú cấp 5 bị các học viên cấp cao càn quét không ít lần, sẽ không dễ gặp được Yêu thú cấp 5.
Thứ hai, trước khi ra ngoài nhận nhiệm vụ, mẫu thân nàng đã đưa tiễn rất nhiều bảo vật, đủ sức nàng chạy thoát khỏi Yêu thú cấp 5.
Tôn Kỳ mệt mỏi, xem ra không dọa được nàng ta, nếu vậy thì cùng chơi đi. Hắn lúc này không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Tôn Kỳ một đường tiến thẳng vào khu vực Yêu thú cấp 5. Muốn chơi? vậy thì xem mạng của ta và ngươi ai cứng hơn.
Dạ Tuyết liên tục vận dụng Hàn Băng Chưởng với sức phá hoại lớn, vừa có thể giảm tốc độ của Tôn Kỳ vừa có thể gây chú ý với Thần tộc khác. Chỉ cần có thêm một người hỗ trợ, nàng tự tin bắt lại Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đoán được ý định của nàng, cười nhạt trong lòng, chủ ý không sai nhưng mà gặp hắn linh hoạt né tránh, mục tiêu thứ nhất thất bại. Hàn Băng Chưởng băng phong vạn vật nhưng lại không gây tiếng động lớn, thêm vào đó khu vực này rộng lớn, muốn bị chú ý nàng phải rất may mắn.
Quả nhiên chạy một quãng dài mà vẫn chẳng ai chú ý tới nơi này. Dạ Tuyết nhận ra vấn đề, bắt đầu sử dụng chiêu thức phá hoại lớn hơn.
Dạ Tuyết dừng lại trên không hai tay kết ấn, trên đầu nàng xuất hiện một vòng tròn hoa văn phức tạp, thần lực của nàng không ngừng đổ vào trong ấn ký.
Tôn Kỳ ngoái đầu, toát mồ hôi, bà cô này muốn chơi lớn rồi. Không dám khinh suất, Tôn Kỳ dốc sức chạy.
Từ trong ấn ký một mũi băng nhọn từ từ lộ hình.
Tôn Kỳ hét lên trong lòng: bà cô của tôi ơi! đừng nói là vác cả núi băng đánh nha!
Đúng là như vậy! Đây là chiêu Lạc Thiên Sơn, có sức công phá cực lớn.
Dạ Tuyết sắc mặt hơi tái, mồ hôi lấm tấm trên trán, hiển nhiên là cực độ tiêu hao.
“Xuống!” Dạ Tuyết hét lớn một tiếng, quăng ngọn núi xuống.
Bóng ngọn núi bao trùm lấy một khu vực lớn, ở đằng xa cũng nhìn thấy được băng sơn, Tôn Kỳ bị bóng ngọn núi hoàn toàn bao trùm lấy.
Tôn Kỳ vội rút ra một tấm minh văn cấp 3, đây là tấm minh văn một tên đổi lấy đan dược của hắn.
Tấm minh văn lóe sáng, cuốn lấy Tôn Kỳ biến mất.
Ngọn núi băng ầm ầm lao xuống mặt đất. Tiếng nổ vang không ngừng, đại địa rung động, mặt đất nứt ra như mạng nhện. Cây cối, động vật, côn trùng… tất cả đều bị băng phong. Ngọn núi băng sừng sững cắm vào đại địa.
Tôn Kỳ đứng cách đó không xa mà toát mồ hôi, cũng may trước đó đổi được một tấm minh văn dịch chuyển cấp 3.
Dùng xong chiêu này Dạ Tuyết thở hồng hộc từ từ xuống, đứng trên núi băng, nàng lấy ra một tấm minh văn, từ minh văn thần khí đổ vào người nàng, đây là minh văn chứa thần khí.
Nhân lúc Dạ Tuyết khôi phục, Tôn Kỳ có hai lựa chọn: thứ nhất bỏ chạy thật xa, thứ hai đánh gục nàng, dứt khoát cắt đi cái đuôi này.
Tất nhiên không phải đánh chết, đánh gãy chân là được.
Hắn đưa ra quyết định rất nhanh. Tôn Kỳ biến mất tại chỗ, lao tới chỗ Dạ Tuyết, sát khí đằng đằng, hai tay vận khởi thần lực sẵn sàng cho tuyệt chiêu.
Da Tuyết thấy Tôn Kỳ lao tới, biết là không ổn, gấp gáp hấp thụ thần khí, đồng thời từ trong túi lấy ra bảo vật chuẩn bị ứng chiến. Nàng cũng không có sợ, nàng tự tin vào bảo vật mẹ tặng.
Khoảng cách chỉ còn mười mét, chiêu thức đã có thể đánh trúng, Tôn Kỳ hét lên một tiếng phát chưởng. Dạ Tuyết cũng không ngồi yên, phất tay phóng ra phi kiếm.
Chiêu thức sắp chạm vào nhau thì đột nhiên cả núi băng ầm ầm vỡ ra, một thân hình khổng lồ phá băng xuất hiện giữa bọn họ. Phi kiếm và chưởng kình lập tức đánh vào con thú.
Ầm, ầm… hai tiếng nổ vang, khi khói lửa tan đi, phi kiếm và chưởng kình đều vỡ tan. Tôn Kỳ và Dạ Tuyết lúc này nhìn rõ đứng giữa bọn họ là một con cổ mãng khổng lồ.
Con cổ mãng đang vùi mình ngủ dưới lớp đất sâu, bị một chiêu Lạc Thiên Sơn của Dạ Tuyết đánh thức. Nó lúc này vô cùng giận dữ, yêu khí tỏa ra tràn lan, dựa vào khí tức có thể suy đoán con cổ mãng này ít nhất cũng là cấp 6 Yêu thú, khu vực Yêu thú cấp 5 lại xuất hiện Yêu thú cấp 6, hiếm nhưng không lạ.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết biết mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Bọn họ nhìn nhau không hẹn mà gặp, đều quay đầu phóng đi. Nhưng mà bọn họ không có cơ hội đó.
Cổ mãng rít lên một tiếng, áp lực khổng lồ ép xuống, Tôn Kỳ và Dạ Tuyết bị đánh xuống mặt đất.
Lúc này, nghe thấy tiếng nổ lớn, có mấy vị Thần tộc đã chú ý tới nơi này nhưng khi nhìn thấy cổ mãng lập tức quay đầu biến mất.
Tôn Kỳ liếc nhìn Dạ Tuyết khó khăn nói:
“Còn bảo vật gì nhanh lấy ra.”
Dạ Tuyết hứ một tiếng không quá hợp tác. Tôn Kỳ bực mình mắng, đến lúc này còn cứng đầu được sao.
“Nhanh đi! sắp chết đến nơi rồi.”
Dạ Tuyết bị mắng mới chịu tỉnh ra, nói:
“Ta có một tấm minh văn dịch chuyển cấp 4 nhưng chỉ sợ không thoát khỏi cổ mãng.”
“Ta có một tấm cấp 3, cùng thiêu đốt, có thể thoát được.” Tôn Kỳ khó khăn lên tiếng.
Sau đó hai bọn họ bò lại gần nhau, Tôn Kỳ mở rộng bàn tay, Dạ Tuyết một giây chần chừ, cuối cùng cũng chịu đặt tay nàng lên tay hắn.
Một cảm giác mát lạnh và mềm mại truyền vào tay hắn. Tôn Kỳ chợt hiện lên suy nghĩ: con gái ai cũng như thế sao? cảm giác thật không tệ.
Cũng may cổ mãng đột ngột tỉnh dậy, tư duy còn chưa thông suốt, hoạt động chậm chạp, tranh thủ cho bọn họ một chút thời gian.
Hai bọn hắn đồng loạt thiêu đốt minh văn, kích hoạt tối đa khả năng dịch chuyển.