Tôn Kỳ dạo quanh chợ, thấy một sạp bán táo, hắn cảm thấy thích, nhưng trong tay lại không có vỏ sò trả.
Hồi hiểu ý, nhanh chóng lấy mấy trái táo ngon nhất dâng lên cho Tôn Kỳ.
“Nhưng ta không có vỏ sò.” Tôn Kỳ ái ngại nói.
“Không sao, không sao...” Hồi xua tay, giải thích: “Phục vụ Thần là vinh hạnh của đám tiểu nhân, ngài không cần trả gì cả.
Tại đây bất cứ thứ gì ngài thích đều có thể lấy đi.”
Tôn Kỳ gật đầu hiểu rõ nhưng vẫn thấy ái ngại, nghĩ một thoáng hắn liền búng tay, ban cho ông lão một điểm sinh lực, khiến cho ông lão xua tan đi bệnh tật.
Ông lão cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, tinh thần sung mãn.
“Còn không mau cảm tạ!” Hồi nhắc nhở.
Ông lão quỳ sụp xuống, liên tục lạy.
Cả chợ thấy thế cũng đồng loạt quỳ xuống hoan hô, dâng lên tất cả những thứ tốt nhất mong được ban ân.
Có một nữ phụ bị băng huyết đã 20 năm, dâng lên một khúc vải thô.
Có anh thanh niên bị gãy chân khi khai thác đá xây dựng tượng đài, dâng lên vài củ khoai.
Có tên mù dâng lên đôi giày cỏ.
Có đứa bé bị câm, người mẹ dâng lên một ít trầm hương mà phải vào tận rừng sâu mới may mắn tìm được.
Tôn Kỳ chạnh lòng.
Nhưng giờ của hắn chưa đến, hắn không muốn ra tay.
Hắn nhìn trời, cuối cùng vẫn không chịu được, hắn búng ngón tay.
Trên trời rủ xuống tinh quang chữa lành.
Sau đó hắn tiếp nhận tất cả lễ vật, mặc dù hắn biết những thứ này với hắn vô dụng.
Hắn làm vậy vì hai lý do:
Thứ nhất tiếp tục thi hành chính sách cây gậy và củ cà rốt của Thần tộc.
Thứ hai để Nhân tộc biết dựa vào người khác ban ân phải trả giá.
Tất cả quỳ lạy không ngừng hát những bài ca tụng, khi hắn bước qua tất cả đều dạt sang hai bên, nhiều kẻ với tay muốn chạm vào tà áo hắn với hy vọng sẽ chữa lành mọi bệnh tật.
Hồi đi phía trước hô to gọi nhỏ dẹp đường, cảm giác mình vô cùng uy phong.
Tôn Kỳ cũng không quá để ý.
Nhưng đang đi hắn chợt khựng lại, hơi nhíu mày, hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã trên trời cao, dõi ánh mắt nhìn xuống đám phàm nhân.
Đám người ở dưới ngước mắt nhìn lên, càng tỏ ra sùng kính, ngưỡng vọng.
Tôn Kỳ bay lên cao cũng không phải để nhận ngưỡng vọng.
Hắn nhìn xuống, rất nhanh bắt được hình ảnh một con chuột nhỏ đang chạy.
Khác với đám Nhân tộc đang quỳ bái, có một tên Nhân tộc nhỏ bé đang luồn qua các ngóc ngách khu chợ chạy trốn.
Nó chạy tới hàng rào chợ, vạch ra đám cỏ có một cái lỗ chó, nó chui qua lỗ chó, trước mặt là một con rạch cỏ mọc xanh um.
Tên nhóc nhảy ùm xuống con rạch, nhẹ nhàng lách ra đám cỏ lau băng qua con rạch.
Tiếp theo là một cánh đồng rộng lớn, có mấy con trâu đang thong thả gặm cỏ.
Tên nhóc chạy như bay, vừa chạy vừa nở nụ cười giống như trộm được báu vật.
Nó chạy tới một căn nhà nhỏ, nằm trống không giữa một bãi đất, dưới bóng cây cổ thụ.
Chạy vào nhà, nó vội đóng cửa lại.
Nó trốn vào trong góc, hai tay bóp lấy ngực, trái tim lúc này đang không ngừng nhảy lên.
Nó vừa làm một việc vô cùng táo bạo, thật không thể ngờ mình dám làm như vậy.
Nghĩ lại lúc đó thấy mình hơi điên.
Một lúc sau, lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt nó trở nên kiên quyết, cảm thấy việc mình làm là đúng đắn.
Nó đứng dậy đi vào sau vách tre.
Căn nhà đơn bạc, bốn vách lá, một cái giường tre, một cái vách tre chia ra một phòng.
Tên nhóc ở trong phòng, mắt đảo láo liên, thấy không có ai, tại một góc phòng lấy tay bới đất, kéo ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Hộp gỗ đen nhánh như than, chính là làm từ gỗ Hắc Thạch chỉ có tại Thần giới, bên trên không có hoa văn, ấn ký.
Tên nhóc cẩn thận lấy tay phủi đi lớp đất, sau đó từ từ mở ra chiếc hộp, bên trong là tượng một người trung niên làm bằng đất sét không có mặt.
Tên nhóc cẩn thận đặt bức tượng đứng trên cái hộp sau đó thành kính chắp tay quỳ bái.
Đột nhiên, oanh! mái nhà bị phá nát, Tôn Kỳ từ trên không hạ phàm.
Tên nhóc ngước đầu nhìn mà sợ mất mật.
Tôn Kỳ nhìn nó sắc mặt cực kỳ uy nghiêm, thậm chí còn phát ra một tia sát khí.
Điều gì khiến hắn lại đối với một tên phàm nhân sinh ra sát ý.
Tên nhóc kinh hãi tột độ, trong cơn hoảng loạn thay vì cầu xin hoặc bỏ trốn, nó lại với tay ôm lấy bức tượng nhưng đã trễ.
Tôn Kỳ phất tay đã nắm bức tượng trong tay.
“Trả lại cho ta!” tên nhóc hét lên, nhường như quên hết cách phàm nhân nói chuyện với một vị Thần tộc.
Tôn Kỳ hừ lạnh, một tia khí tức lộ ra ép tên nhóc sấp mặt, cả người dán sát đất.
“Đây là ai?” Tôn Kỳ hỏi.
Nhưng mà tên nhóc cắn chặt răng không nói, hai khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn kiên cường bất khuất.
Tôn Kỳ đôi mắt thâm thúy, hắn không cần câu trả lời hắn cũng đoán ra đây là ai.
Vừa rồi khi bước đi, có nhiều người đã chạm vào vạt áo hắn nhưng có một kẻ khi chạm vào vạt áo đã hút đi một chút thần khí của hắn, mặc dù rất nhỏ nhưng hắn cỡ nào tinh minh, sao không biết cho được.
Đó là lý do hắn phóng lên trên trời, nhìn xem kẻ nào to gan vậy?
Trong khi đám người đang quỳ lạy, cúng bái thì có một tên nhóc luồn lách chạy trốn, không phải nó là thủ phạm thì là ai? Hắn cũng muốn nhìn xem tên nhóc này rốt cuộc làm cái gì, muốn cái gì?
Mọi hành động của tên nhóc này hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn.
Hắn đứng xem với tư thế xem kịch.
Nhưng khi tên nhóc lấy ra bức tượng quỳ bái, hắn đã giật mình kinh hãi.
Nên biết tại Phàm giới, chỉ được quỳ bái Thần tộc , ngoài ra Nhân tộc không được quỳ bái bất kỳ một thần nào khác.
Tên nhóc này rõ ràng đang quỳ bái một bức tượng Nhân tộc.
Tôn Kỳ phất tay, mi tâm tên nhóc vỡ ra, một giọt tinh huyết bay lên.
Tôn Kỳ đón lấy giọt tinh huyết đưa vào miệng, hắn nhắm mắt tịnh hóa, rồi đột nhiên mở trừng mắt.
Quả nhiên bức tượng này là: Trí Tuyệt Thiên Hạ! Thảo.
Tôn Kỳ trong lòng nhấc lên sóng lớn, không ngừng lẩm bẩm: Thảo! Thảo! Thảo! rốt cuộc ông đã làm cái gì? ông định làm cái gì? ông muốn toàn bộ Nhân tộc chôn cùng ông sao?
Theo như hắn được biết ngay từ nhỏ Thảo đã thể hiện ra tài trí xuất chúng, được hoặc nói là bị Thần tộc đón đi.
Tại Thần giới, Thảo đã cống hiến vô số công trình.
Không khó để đoán Thần tộc đã tặng cho Thảo rất nhiều đãi ngộ.
Hộp gỗ Hắc Thạch có thể là một trong số đó.
Khả năng Thảo được phép trở về Phàm giới dạo chơi.
Tại đây, Thảo đã để lại hậu chủng.
Liệu Thần tộc có biết điều này?
Biết hay không biết có lẽ Thần tộc cũng không để ý, thêm một cái Thảo khác cũng chỉ làm lợi cho Thần tộc.
Tôn Kỳ vừa rồi lấy máu tên nhóc, phát hiện trong đó có dấu hiệu nạp khí, cũng tức nói là tên nhóc này có tu luyện.
Từ trước đến nay, Nhân tộc có tu luyện, hắn biết được mấy người.
Thứ nhất là tên tại Ma giới, đáng tiếc chưa thành đã bị giết chết.
Thứ hai là Kiêu, nhưng có lẽ Kiêu sinh ra đã có thể chất vô địch, không cần tu luyện.
Thứ ba rất có thể là Thảo, đơn giản vì Thảo quá thông minh, ngay cả hắn còn có thể sáng tạo ra hệ thống tu luyện, huống chi là Thảo.
Tất cả manh mối đều dẫn đến một câu trả lời duy nhất: Thảo!
Tôn Kỳ cúi đầu nhìn xuống hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Uyển!” tên nhóc trả lời.
Tôn Kỳ nghe cái tên mới chú ý tên nhóc này là một tiểu cô nương khoảng 12 tuổi, lông mi dài cong, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen nhánh, khuôn mặt xinh xắn dễ thương.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã thấy được bóng dáng của tuyệt sắc mỹ nhân.
“Ngươi tu luyện cái gì?” Hắn lại hỏi.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Uyển ương ngạnh trả lời.
Ầm! Tôn Kỳ đột nhiên nắm đầu Uyển rồi đập thẳng xuống mặt đất, không một chút nương tay.
Chưa dừng lại, hắn nhấc đầu nàng lên chà một đường trên vách tre, cạnh sắc của tre cắt rách mặt nàng, máu chảy be bét, nàng bị hủy mất nửa khuôn mặt, đau đến tự động chảy nước mắt.
“Ngươi có nói hay không?” Tôn Kỳ nghiến giọng hỏi.
“Ngươi giết ta đi!” Uyển vẫn như thế kiên cường.
Nàng lúc này trong đầu hiện lên hình ảnh người cha trong cơn hấp hối đã phó thác cho nàng toàn bộ ý chí truyền thừa: một hộp gỗ có hình tổ tiên, khẩu quyết tu luyện, cùng với lời dặn của tổ tiên.
“Xem ra ngươi rất cứng đầu, chắc ta phải từ từ dạy ngươi.” Tôn Kỳ nở nụ cười độc ác.
Uyển biết mình không xong, chỉ hận mình ngu ngốc lỗ mãng dẫn đến bị bắt.
Từ khi nhận được khẩu quyết tu luyện, nàng vô cùng nỗ lực nhưng do khẩu quyết thiếu sót nhiều chỗ trong quá trình truyền thừa, lại không có ai chỉ bảo nên tốc độ tu luyện cực chậm.
Nàng nóng lòng báo thù nên đã liều lĩnh hút trộm thần khí quanh thân của Tôn Kỳ.
Nàng nghe nói thần khí vô cùng kỳ diệu, không gì không làm được, bởi vậy nàng nghĩ nếu mình có thể hấp thụ thần khí thì có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện.
Các Nhân tộc khác không làm được nhưng nàng làm được.
Vậy là khi thấy Tôn Kỳ tại chợ ban phước, lợi dụng đám đông, nàng đã sờ trộm vào vạt áo hắn, hút trộm thần khí.
Kết quả bị bắt.
Nàng còn chưa kịp truyền thừa tổ tiên ý chí, nàng có lỗi với cha, có lỗi với bao đời tổ tông, có lỗi với tiên tổ.
Để bảo vệ bí mật, nàng thà tự sát chứ không quỳ gối, nàng phát ra lần đầu tiên cũng là duy nhất tiếng lòng:
“Ta chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ.” (Bà Triệu).
“Cũng mạnh miệng gớm nhỉ?” Tôn Kỳ cười nhạt giơ lên chưởng ấn, hơi bất ngờ vì một con nhóc cũng có thể nói ra những lời hào hùng như vậy.
Hẳn là có lời của Thảo trong đó.
Chỉ có Thảo mới xứng nói những lời này.
Đúng lúc này, Hồi hớt hải chạy vào, hắn phụ trách theo phục vụ Thần tử.
Thần tử đột nhiên biến mất, khiến hắn sợ chết khiếp, sợ không hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng may nghe thấy tiếng nổ, hắn vội vàng chạy đến, đúng là gặp được Thần tử.
Tôn Kỳ nhìn Hồi, liền đổi chủ ý, phất tay đánh ngất Uyển, sau đó ném cho Hồi nói:
“Trói lại, mang về!”
Hồi không biết chuyện gì, nhưng cũng không có hỏi, hắn được dạy dỗ từ nhỏ cách làm một bề tôi chuẩn mực.
Hắn vội vàng vác Uyển lên lưng, quay đầu đi.
Tôn Kỳ siết chặt nắm tay hủy đi tượng đất sét, lại tung chưởng hủy đi hộp gỗ, xóa sạch mọi dấu vết.
Tôn Kỳ trở về Thông Thiên Tháp, không lại ra ngoài, hắn có điều phải suy nghĩ.
Uyển thì bị ném vào đại lao.
Ba ngày sau, A Hoàng và A Tú trở về, mẹ nàng đã mất, hai nàng sau khi chu tất tang lễ thì không còn gì vướng bận nữa.
Tôn Kỳ mở ra thiên lộ trở về Thần giới, trong xe lúc này có thêm một tiểu cô nương bị trói chặt bất tỉnh, A Hoàng và A Tú nhìn thấy hơi kinh sợ, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.