Sau hai trận đấu, từ 1000 học viên xuống còn 250 học viên.
250 học viên này đều là tinh anh trong tinh anh, thực lực ít nhất là Linh Tinh hợp một phần ba số viên tinh thần, có người chỉ còn một hai viên nữa là bước vào cảnh giới Vọng Nguyệt.
Trận đấu thứ ba đồng loạt diễn ra.
Đối thủ của Tôn Kỳ là Thái Tôn Hạo, xếp thứ 174 hạt giống, thực lực không cần nghi ngờ.
Tôn Kỳ cũng không ngạc nhiên, đến vòng đấu này, sẽ có những cuộc chạm trán nảy lửa giữa các hạt giống.
Khi Tôn Kỳ đang chuẩn bị lên sân, Trần Kỷ kéo tay hắn lại.
“Có chuyện gì sao?” hắn hỏi.
“Ngươi có muốn cược tiếp không?” Trần Kỷ thăm dò.
Trần Dung kéo áo nàng, nói nhỏ: “Đừng cược nữa mà!”
Trần Kỷ gạt tay muội muội ra, nói: “Không cược ta không có điểm trả.
Yên tâm, lần này ta nắm chắc.”
Tôn Kỳ mỉm cười nhìn hai tỷ muội đôi co.
Một lúc sau Trần Kỷ ép xuống Trần Dung, nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Ngươi có dám không?”
“Cược thế nào?” Tôn Kỳ hỏi.
“Trận tiếp theo ngươi thắng, ta đưa ngươi thêm 50 điểm.
Nếu thua vậy thì xí xóa 50 điểm ta nợ.” Trần Kỷ nói.
Tôn Kỳ xoa xoa cằm suy nghĩ.
Sợ hắn không đồng ý, Trần Kỷ khích tướng:
“Nếu ngươi sợ vậy thì thôi đi!”
“Không phải ta sợ, là ta đang nghĩ cho ngươi thôi.” Tôn Kỳ cười đáp, Trần Kỷ mặt ngơ không hiểu.
Tôn Kỳ giải thích: “50 điểm vậy thì ngươi đâu có lời.
Chi bằng cược gấp đôi.
Nếu thắng ngươi không những không mất điểm mà còn được 50 điểm.
Nếu thua… ngươi đằng nào chẳng nợ điểm, nợ thêm cũng có sao đâu!”
Trần Kỷ mắt đảo láo liên, cảm thấy lời này vô cùng có lý, nhưng mà vẫn còn một chút lo lắng.
“Ngươi thực lực thế nào?”
“Không phải ngươi đã thấy rồi sao? hết sức trận này cũng chỉ có 35 vòng chuyển luân.” Tôn Kỳ đáp.
Trần Kỷ suy tư, vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
“Nhanh lên! đối thủ của ta lên sân rồi.” Tôn Kỳ hối.
Trần Kỷ không còn thời gian suy nghĩ vội vàng đồng ý.
“Được!”
Hai bên vỗ tay lập thành ước định.
Tôn Kỳ quay lưng bước lên sân đấu, Trần Kỷ ở dưới xoa tay, cười âm hiểm.
Trên sân, Thái Tôn Hạo từng bước trầm trọng, khí thế như mãnh hổ rời núi, 30 vòng chuyển luân dựng lên sau đầu.
Hắn mục tiêu lần này là lọt vào 30 vị trí đầu, Tôn Kỳ là đối thủ hạt giống đầu tiên của hắn, mọi người đều đánh giá hắn may mắn khi gặp Tôn Kỳ.
Khoảng cách thứ tự hạt giống hai bên quá lớn, kết quả không cần nghi ngờ.
Hắn mặc dù chỉ có 30 vòng chuyển luân nhưng tự tin nghiền ép 35 vòng chuyển luân nguyện lực của Tôn Kỳ.
Hắn cần đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Không có một lời chào hỏi, ra tay đã là Phục Hổ Ma Quyền.
Hàng chục hư ảnh nắm đấm đánh tới, thế đi phá sơn hủy núi, cương mãnh vô cùng.
Tôn Kỳ thi triển thân pháp Lạc Diệp Thủy Miên, nhẹ nhàng né tránh, cùng lúc 35 vòng chuyển luân xuất thế.
Thái Tôn Hạo không quan tâm, liên tục huy quyền, chiến thuật rất đơn giản: đánh cho đến khi ngươi không còn đường tránh.
Mỗi quyền của hắn uy lực như hổ vồ, chỉ cần đánh trúng đảm bảo đối thủ thương nặng.
Tôn Kỳ sau những giây đầu bị ép, hắn bắt đầu phản công.
Hắn sử ra Dung Hỏa Chưởng, hai bàn tay bốc cháy, mỗi lần huy vũ đều kéo theo đuôi lửa.
Binh, binh, bốp bốp… chưởng pháp cùng quyền pháp va chạm, lửa bắn tung tóe.
Phục Hổ Ma Quyền mạnh về lực.
Dung Hỏa Chưởng mạnh về đốt.
Oanh! cả hai tung đòn sau đó tự tách ra.
Tôn Kỳ hai tay run run, chịu chấn lực không nhỏ, hắn vẩy vẩy tay tán đi chấn lực.
Thái Tôn Hạo hai nắm đấm cháy đen, hắn gồng lên một cái, thần khí cuồn cuộn chữa lành đôi tay.
Hiệp đầu giao phong, hai bên bất phân thắng bại.
Thái Tôn Hạo bất ngờ, 35 vòng chuyển luân của Tôn Kỳ mạnh như vậy? có lẽ hắn phải dùng thêm lực, mà hắn thật chưa muốn dùng đến lúc này.
Thái Tôn Hạo lắc trái lắc phải, chân bước liêu xiêu, tay vung vất va vất vưởng.
Thật khác với sự uy mãnh của Phục Hổ Ma Quyền.
Tôn Kỳ không dám khinh thường, gồng lên thần lực thủ thế sẵn sàng.
Thái Tôn Hạo áp sát, tay chụm lại như đầu rắn, mổ phốc tới.
Tôn Kỳ nghiêng người né, tay Thái Tôn Hạo như một con rắn, ngay lập tức đổi hướng, Tôn Kỳ hỏa chưởng cản lại.
Thái Tôn Hạo giống như chỉ chờ có vậy, cánh tay như rắn, quấn một cái khóa lại Tôn Kỳ.
Một tay khác của hắn như đại bàng sà xuống, mổ mắt đối thủ.
Đây là Ưng Xà Song Tuyệt, muốn luyện thành cần nhất tâm nhị dụng, một tay như rắn một tay như ưng, hoạt động độc lập nhưng lại phối hợp chặt chẽ với nhau.
Tôn Kỳ vội đưa tay che mắt.
Phốc! mỏ ưng mổ vào lòng bàn tay hắn, Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, đau!
Thái Tôn Hạo lập tức tung chân đá vào hạ bộ.
Tôn Kỳ cũng nhanh chóng nhấc chân cản lại.
Cả hai lúc này kìm chặt lẫn nhau giằng co.
“Ngươi cũng mạnh đấy!” Thái Tôn Hạo cười gằn.
“Đa tạ!” Tôn Kỳ đáp.
“Vậy thì chiêu này ngươi đỡ thế nào?” Thái Tôn Hạo hét lớn thi triển ra Sư Tử Hống.
Gần như vậy bị trúng chiêu, chỉ sợ Tôn Kỳ sẽ trọng thương.
Tôn Kỳ đập đầu tới.
“Á!” Thái Tôn Hạo kêu lên một tiếng, hắn không ngờ Tôn Kỳ ứng chiêu thế này, chiêu này thật lưu manh, Sư Tử Hống chưa phát, mũi đã bị đập gãy, răng cửa gãy mất hai cái.
Thái Tôn Hạo xây xẩm mặt mày.
Tôn Kỳ nhân cơ hội áp sát, liên tục tung chưởng, đánh dồn dập.
Thái Tôn Hạo chỉ có thể co người, hai tay bảo vệ đầu.
Cuối cùng, Tôn Kỳ nhảy lên, dốc ngược đầu, sử ra sát chiêu cực mạnh: Thiên Địa Vô Minh.
Hư ảnh cự chưởng áp xuống như thái sơn.
Thái Tôn Hạo cảm nhận nguy cơ, hắn gồng lên hết tất cả sức mạnh, nghịch thế đánh lên.
Bàn La Cực Quyền!
Oanh! khí lãng càn quét, hư ảnh cự chưởng bị đánh tan.
Chưởng pháp Thiên Địa Vô Minh của Tôn Kỳ bị phá.
Thái Tôn Hạo cũng không tốt đẹp gì, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, hai chân cắm xuống sân đấu tới đầu gối.
“Tiếp ta một chưởng nữa!” Tôn Kỳ tất nhiên sẽ không để cho Thái Tôn Hạo có thời gian hít thở, tiếp tục ra chiêu.
Thái Tôn Hao không muốn thua vậy thì chỉ có thể đón đỡ, nhưng mà hắn không có thời gian tụ lực, bị động ứng đối.
Oanh, oanh, oanh… tiếp liên tục ba chưởng của Tôn Kỳ, Thái Tôn Hạo bị đánh cắm xuống đất tới ngực.
Bại cục đã định.
Nhưng mà hắn vẫn ngoan cường không nhận thua.
Còn Tôn Kỳ không nghe tiếng nhận thua tuyệt sẽ không dừng tay.
Hắn không phải loại người gần chiến thắng sẽ dừng lại nói vài câu, quá ngu ngốc!
Muốn nói, vậy thì cũng phải đợi chắc chắn chiến thắng rồi mới nói.
Tôn Kỳ hai tay chụm lại, giơ cao bổ xuống như cầm rìu bổ củi.
Bá Phủ Phân Sơn!
Thái Tôn Hạo hai tay che đầu, hét lớn, gồng lên tất cả sức mạnh phòng ngự.
Oanh! một tiếng lớn vang lên, sau đó là tiếng xương gãy răng rắc.
Thái Tôn Hạo bị đánh chìm xuống mặt đất chỉ thò ra cái đầu, hai cánh tay bị gãy, đau đến ngất đi.
Trọng tài liếc mắt một cái, viết xuống: Thẩm Văn thắng!
Tôn Kỳ bước xuống đài.
Trần Kỷ chết đứng tại chỗ, lại thua thêm 100 điểm, tổng cộng 150 điểm.
Tôn Kỳ mỉm cười:
“150 điểm, định bao giờ trả.”
Trần Kỷ từ trong sửng sốt bước ra, vẫn còn không tin nói:
“Ngươi nói dối! ngươi rõ ràng mạnh hơn Thái Tôn Hạo.”
“Thì ta có nói ta yếu hơn Thái Tôn Hạo đâu, ta chỉ nói là dùng 35 vòng chuyển luân.
Ngươi lại cứ cho rằng 35 vòng của ta thua 30 vòng của hắn.” Tôn Kỳ nhún vai nói.
“Ngươi...” Trần Kỷ siết chặt nắm tay, tiếp theo nàng phải làm sao đây, chỉ sợ sẽ phải làm rất nhiều nhiệm vụ mới trả được nợ.
Trần Dung an ủi:
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ giúp tỷ.”
Hai tỷ muội ôm nhau.
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Cần gì vất vả như vậy! cược thêm một ván nữa là xong.
Thắng có thể trả tất cả, còn kiếm thêm được một khoảng.
Thua thì… dù sao cũng thua rồi, còn sợ gì thua thêm nữa.”
Trần Kỷ nghe dụ dỗ thì sáng mắt, Trần Dung cố ngăn cản.
“Ngươi đã thua hai lần, chẳng lẽ còn có thể thua tiếp.” Tôn Kỳ thêm lời mật ngọt.
“Những đối thủ phía sau thế nhưng rất là mạnh a!”
“Ngươi muốn vất vả làm nhiệm vụ, hay là sung sướng hưởng thụ.”
“Còn thở là còn gỡ a!”
Cuối cùng Trần Kỷ bị thuyết phục.
“Đúng lắm! còn thở là còn gỡ.
Ta phải gỡ lại.”
“Tỷ tỷ, đừng!” Trần Dung níu tay.
Trần Kỷ gạt ra:
“Yên tâm! lần này ta chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn.”
Trần Kỷ muốn cược tiếp nhưng không vội, nàng muốn biết đối thủ vòng tiếp theo của Tôn Kỳ là ai rồi mới đưa ra quyết định.
Vòng đấu 250 kết thúc, 125 thí sinh lọt vào vòng tiếp theo nhưng lẻ mất một người.
Mọi người nghĩ sẽ có người may mắn không cần thi đấu mà vẫn lọt vào vòng sau.
Sai rồi! Thần tộc tổ chức thi đấu là để mọi người rèn luyện, không phải để kiểm tra vận khí.
Bởi vậy sẽ có một trận đấu ba người.
62 cặp đấu nhanh chóng được quyết định, không biết xui xẻo thế nào mà Tôn Kỳ bị xếp vào trận đấu ba người.
Đối thủ của Tôn Kỳ, một tên xếp hạng hạt giống thứ 91 gọi Du Nhiên, một tên xếp hạng hạt giống thứ 68 gọi Diệp Thanh Tuyền.
Cả hai đều lợi hại hơn Thái Tôn Hạo trước đó rất nhiều.
Trần Kỷ sau khi biết kết quả bốc thăm cặp đấu, cười không ngậm được miệng, cảm giác thời đến cản không kịp, nàng có thể sống sung sướng một đoạn thời gian rồi.
Vậy là nàng dứt khoát cùng hắn cược 300 điểm, thắng có thể lời tới 150 điểm.
Trên sân đấu, ba người đứng tại ba góc nhìn nhau.
“Ngươi xuống đi!” Du Nhiên liếc nhìn Tôn Kỳ một cái rồi nói, mọi sự tập trung của hắn lúc này đang ở trên người Diệp Thanh Tuyền.
“Ngươi chắc gì thắng được nàng ta, chi bằng hợp tác cùng ta đánh bại nàng.” Tôn Kỳ đề nghị.
“Không cần! chỉ có tiểu nhân mới làm như vậy.” Du Nhiên lạnh lùng, tỏ ra chán ghét.
Tôn Kỳ cười xòa, xem ra không thể nói chuyện được rồi.
“Hai ngươi cùng lên đi, đỡ mất thời gian cho ta.” Diệp Thanh Tuyền nhẹ vuốt trường kiếm nói.
Du Nhiên lấy ra một cây đại phủ cán dài, chiến ý dâng cao.
Tôn Kỳ lấy ra một cặp tay gấu bên hông có lưỡi dao sắc đeo vào.
Cả ba nhìn nhau, không nói lời nào, không khí ngưng đọng.
Chợt! Du Nhiên biến mất tại chỗ.
Mục tiêu của hắn lại là Tôn Kỳ, xem ra hắn muốn nhanh chóng loại bỏ Tôn Kỳ để đấu tiếp với Diệp Thanh Tuyền.
Diệp Thanh Tuyền đoán được ý hắn nên vẫn đứng yên tại chỗ, chờ kết quả.
Du Nhiên sử ra tuyệt học: Khai Nhạc Định Phủ Thập Tứ Thức.
Thức đầu tiên: Lạc Nguyệt Lạc Thủ.
Tôn Kỳ không tránh không né, trực tiếp đấm.
Mộ Mộ Lan Triều 36 quyền.
Oanh! hoa lửa nở rộ.
Du Nhiên bị trấn lực bay ngược về sau, nhíu mày, mạnh như vậy?
Tôn Kỳ vẫn đứng tại chỗ, dưới chân sân đấu nứt ra như mạng nhện.
Bị động chịu đòn không phải là tác phong của hắn.
Tôn Kỳ đạp đất phóng tới.
Vũ khí của hắn là cận chiến, của Du Nhiên là xa chiến.
Muốn thắng, vậy thì hắn phải áp sát tầm cao.
Hắn không lo ngại Diệp Thanh Tuyền đánh lén.
Thần tộc rất trọng đạo đức, danh dự, quy tắc.
Tôn Kỳ liên tục đấm tới, Du Nhiên hoành phủ ngăn cản, do cây phủ dài nên hắn không thế để phản công, phòng thủ cũng khó khăn.
Hắn tất nhiên đã nghĩ tới tình huống thế này.
Cách! một tiếng, thân phủ mở ra khớp nối, trở thành một cây phủ ngắn và một khúc côn, nối với nhau bằng sợi dây xích.
Du Nhiên cầm phủ chém ngang, Tôn Kỳ ngửa người né tránh.
Du Nhiên cầm côn đánh xuống, Tôn Kỳ đạp đất lui lại.
Du Nhiên cười nhạt, ném đi cự phủ.
Tôn Kỳ tung đấm đánh cự phụ cắm xuống đất.
Du Nhiên kéo mạnh thu lại cự phủ.