“Thẩm Văn đến rồi! Thẩm Văn đến rồi!” tên coi cổng mừng rớt nước mắt chạy vào thông báo, mấy năm nay hắn canh cổng chờ đợi mệt mỏi a!
Trong đại sảnh đường, mấy vị phong thần thoát biến đã ngồi đầy các ghế, bọn họ ngồi đấy uống nước giống như là không biết chuyện gì.
Tên coi cổng hớt hải chạy vào, thở dốc nói không nên lời.
“Có chuyện gì từ từ nói, làm gì mà hớt hải vậy, còn ra thể thống gì nữa.” Chung Sơn Thần mắng.
Tên coi cổng cố lấy bình tĩnh, hớp từng ngụm khí, tươi cười nói:
“Thẩm Văn đến rồi!”
“Hắn đến mà ngươi mừng như là mẹ về vậy.” một vị tránh mắng.
Tên này hơi ngẩn ngơ, không phải mấy vị cũng đang mong hắn sao? còn mắng ta.
ngôn tình ngược
“Hừ! hắn đến làm gì?” biết rồi nhưng mà một vị vẫn hỏi.
Bên ngoài có tiếng kêu lớn:
“Thẩm Văn đến tiếp nhận thử thách của Thần Đạo Gia.”
“Hắn đến khiêu chiến! hắn đến khiêu chiến!” tên coi cổng nhảy lên vui mừng.
“Hắn đến khiêu chiến, ngươi vui lắm sao?” Một vị phong thần liếc mắt, tên này co ro ngoan ngoãn.
Thật là oan ức, mấy vị thế nhưng ngày nào cũng hỏi hắn: Thẩm Văn đến chưa? Thẩm Văn đến chưa? ai mới là người mong Thẩm Văn còn hơn mong mẹ.
Bây giờ lại làm ra vẻ không cần.
Ta thật tội nghiệp mà.
“Các vị thấy sao?” Quyển Phong Thần hỏi.
“Tất nhiên phải dạy cho hắn một bài học, cho hắn biết thắng được các nhà khác, không thắng được Thần Đạo Gia.” Tà Dương hứng khởi nói.
Thần Đạo Gia muốn thông qua việc đánh bại Tôn Kỳ lập uy cho mình, chứng minh bản thân mạnh hơn bảy nhà kia.
“Được! truyền cho mọi người biết Thần Đạo Gia chấp nhận khiêu chiến của Thẩm Văn, tất cả cùng chứng kiến.” Quyển Phong Thần vỗ tay ghế đứng dậy, khí thế bừng bừng.
Hắn trước tiên sải bước ra ngoài, mấy vị phong thần còn lại nối bước.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, mọi người ùn ùn kéo tới, mấy năm nay, Tôn Kỳ bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, mọi người mong chờ, hắn cuối cùng cũng khiêu chiến Thần Đạo Gia.
Nếu thành công, hắn sẽ chính thức trở thành Bách Gia Cự Tử, danh hiệu mang trong mình vô thượng vinh quang.
Trên quảng trường, Tôn Kỳ chắp tay có lễ với mấy vị phong thần, khiêm tốn nói:
“Học trò đến học Thần Đạo Gia.”
“Ngươi vừa rồi hình như không nói những lời này.” Tà Dương Thần cười cười.
“Vừa rồi ngươi còn phách lối đòi khiêu chiến đâu?”
Tôn Kỳ không để ý lời mỉa mai, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt mông lung, hồn phiêu thiên địa, lẩm bẩm tự nói:
“Mọi người nói ta phách lối kiêu ngạo, nhưng đâu biết rằng ta thật ra đã rất khiêm tốn.
Danh hiệu Bách Gia Cự Tử vì ta mà vinh, không phải ta vì có nó mà vinh.”
Lời này thốt ra, mọi người trầm trồ, quá kiêu.
Bách Gia Cự Tử là đại biểu vô thượng vinh quang của học viên, với Tôn Kỳ lại giống như tiện tay nhặt lên, Bách Gia Cự Tử vì hắn mà vinh.
“Ngươi đã tự tin như vậy sao bây giờ mới đến?” Quyển Phong Thần lạnh nhạt hỏi.
“Học trò lúc đó đột nhiên có cảm ngộ nên bế quan gấp.” Tôn Kỳ mỉm cười đáp.
“Nhân tộc có câu rượu ngon phải uống cuối cùng, không phải sao?!”
Hắn lời này coi như lấy lòng, không dám nói ra sự thật là hắn quên, bọn họ mà biết được chắc đánh gãy chân hắn.
Quyển Phong Thần gật đầu, coi như chấp nhận câu trả lời.
Đúng lúc này Tôn Kỳ búng tay, Trần Dung và Trần Kỷ cầm cờ bước ra khỏi đám đông.
Một lá ghi: “Thiên Hạ Vô Địch.”
Lá còn lại ghi: “Duy Ngã Độc Tôn.”
Tôn Kỳ ngự không, giang tay lớn tiếng:
“Trong cảnh giới nhất dực, tất cả tùy ý! Ta vô địch!”
Trần Dung và Trần Kỷ hô trợ ứng:
“Thiên Hạ Vô Địch! Duy Ngã Độc Tôn!”
Đám phong thần sầm mặt, to gan như vậy.
Đám học viên Đạo Thần Gia không chịu được, có một tên nhảy ra.
“Thẩm Văn, ngươi thật ngông cuồng.
Ta, Phương Trần, sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”
“Ồ! là Phương Trần học huynh, trước đó Phương Trần sư huynh là thiên tài của Đông Ly Gia, xếp thứ 46 lần thi vừa rồi.” một tên học viên nhanh chóng nhận ra.
“46? không phải hơi thấp sao? Thẩm Văn thế nhưng đánh bại 150 người Binh Gia, trong đó không thiếu người xếp trên Phương Trần.”
“Binh Gia, đấy là một lũ chỉ biết dùng man lực, chiến đấu còn phải xem các loại thủ đoạn.
Phương Trần sư huynh thế nhưng là minh văn sư thiên tài.”
“Minh văn sư chiến đấu thủ đoạn phi thường khó đoán, lấy yếu thắng mạnh là điều không hiếm.”
Tôn Kỳ lạnh nhạt cường thế bước tới.
“Với ngươi chỉ cần một chiêu!”
“Hừ! ta sẽ cho ngươi biết ngươi là cỡ nào ngu si.” Phương Trần hừ lạnh.
Hắn sau đó vung tay, hơn vạn tấm minh văn xuất hiện, tổ hợp thành mười ba loại trận pháp.
Tôn Kỳ phất tay lấy ra duy nhất một tấm minh văn, là cơ bản nhất minh văn: Hỏa Cầu minh văn.
“Ha, ha, ha… ngươi định đun nước uống sao? một tấm minh văn cấp thấp cũng dám lấy ra khoe khoang.” Phương Trần cười lớn.
“Đối phó với ngươi chỉ cần vầy là đủ.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Phương Trần tức giận, đây là khinh thường hắn sao?!
Tôn Kỳ đặt ngón tay lên minh văn, một hỏa cầu bay ra.
Phương Trần khinh thường, kích hoạt minh văn Đại Thiên Lãng, một cơn sóng lớn ầm ầm đánh tới.
Phốc! hỏa cầu bắn xuyên qua sóng lớn, thẳng tiến.
Phương Trần hoảng hốt, vạn tấm minh văn dựng lên tường chắn.
Hỏa cầu bắn vào tường minh văn, tất cả bốc cháy phừng phừng, Phương Trần không thể tin được.
Đúng lúc này, xuyên qua ngọn lửa một nắm đấm giáng thẳng vào mặt hắn.
Bốp! Phương Trần gãy mũi, bay rớt ra xa.
Tôn Kỳ ngạo nghễ đứng tại chỗ.
Trần Dung, Trần Kỷ dùng hết sức hô vang:
“Thiên Hạ Vô Địch! Duy Ngã Độc Tôn!”
Có mấy tên tu luyện nguyện lực bị kích động hô theo.
Học viên Thần Đạo Gia lửa giận ngùn ngụt.
Làm sao có thể như vậy được, một tấm minh văn Hỏa Cầu cơ bản có thể phá được vạn tấm của Phương Trần.
Tôn Kỳ lười giải thích, một tấm minh văn này thế nhưng ghép từ vạn tấm nhỏ, vạn tấm nhỏ lại ghép từ vạn tấm nhỏ hơn, đây là hắn học được từ phục hồi minh văn lần trước.
Chung Sơn Thần muốn đứng ra điều đình, đây không phải thử thách bọn hắn đặt ra cho Tôn Kỳ.
Lúc này, Tôn Kỳ chỉ tay đám đông:
“Tiếp!”
“Ta tiếp ngươi!” một vị nữ tử phóng ra từ đám đông.
“Là Danh Uyên học tỷ, một thân kiếm pháp phiêu diêu như gió.”
Oanh! chỉ mới một chiêu, một bóng thiếu nữ thướt tha bay ngược ra ngoài.
Mọi người sửng sốt, mạnh như vậy!
“Tất cả cùng lên đi.” Tôn Kỳ tiếp tục buông lời ngạo mạn.
“Không cần!” đúng lúc này có tiếng nói, mọi người tách ra, một vị thanh niên, khí chất cao ngút ngàn bước ra.
“Nếu ngươi có thể thắng ta, coi như ngươi thắng.
Thần Đạo Gia còn chưa đến mức xấu hổ dùng nhiều đánh một.” lời này là có ý nhắm đến Binh Gia.
Muốn nâng mình lên, luôn luôn phải đạp một cái gì đó xuống.
Người này là Từ Thiếu Nguyên, xếp thứ ba cuộc thi lần trước.
Hắn xuất hiện, học viên Thần Đạo Gia hoàn toàn tin tưởng.
Từ Thiếu Nguyên phong thái ung dung, không vui không giận, hỏi:
“Ngươi có biết Thần tộc có cánh thủ đoạn mạnh nhất là gì?”
“Nói nghe thử.” Tôn Kỳ mỉm cười đáp, không trả lời thẳng.
“Chủng!” Từ Thiếu Nguyên chỉ nói một chữ.
“Ta thấy Binh Gia là cố ý cho ngươi thông qua nên mới không sử dụng Chủng.”
“Vậy nên...” Tôn Kỳ gợi lời.
“Ta sẽ cho ngươi thấy nhất dực toàn bộ chiến lực là đáng sợ cỡ nào.” Từ Thiếu Nguyên từng bước tiến lên, sau lưng không khí gợn sóng bị đốt nóng, xuất hiện một đầu Thông Thiên Hỏa Mãng.
Đây không phải là sinh linh huyết nhục mà do hỏa thuộc tính tạo thành.
Nhìn thấy Thông Thiên Hỏa Mãng, nhiều người tấm tắc khen, Từ Thiếu Nguyên tu luyện hỏa đạo rất sâu.
Tôn Kỳ không bị dọa, mỉm cười:
“Vậy để ta xem, người xếp thứ ba triển khai toàn bộ lực lượng mạnh cỡ nào.”
Từ Thiếu Nguyên phóng tới, Thông Thiên Hỏa Mãng theo bên cạnh.
Tôn Kỳ vung nắm đấm.
Oanh! nắm đấm Tôn Kỳ bị hai tay Từ Thiếu Nguyên khóa lại, hắn định vung nắm đấm còn lại thì phốc! Thông Thiên Hỏa Mãng cắn lấy tay hắn.
Từ Thiếu Nguyên nhếch mép cười:
“Để ta cho ngươi biết thế nào là Chủng.”
Thông Thiên Hỏa Mãng bốc cháy hừng hực, Tôn Kỳ cảm nhận rõ một cỗ hỏa lực đang xâm lấn, thiêu đốt cơ thể hắn.
“Ngươi không có Chủng, ta xem ngươi làm sao chống lại.”
Á! Tôn Kỳ hét lên từng tràng dài, cả người hắn ngập tràn trong lửa, bốc cháy như hỏa nhân.
Đây không phải bình thường hỏa, nó ẩn chứa một sợi hỏa đạo bên trong, không dùng cùng cấp đại đạo là không thể dập được.
“Ha, ha, ha… kêu gào đi! thống khổ đi! đây là trừng phạt cho ai dám khinh thường Thần Đạo Gia.” Từ Thiếu Nguyên cuồng hống.
Trong hồn cư, Hỏa Hỏa vui mừng.
“Này người gửi đồ ăn vặt cho ta hả?”
“Phải! nhưng ngươi đừng có ăn hết.”
“Đồ keo kiệt!” Hỏa Hỏa bĩu môi nói.
Bên ngoài, hỏa nhân Tôn Kỳ mở miệng cười nói:
“Thật thoải mái!”
Từ Thiếu Nguyên trợn mắt, còn dám nói thoải mái?!
Ngọn lửa trên người Tôn Kỳ từ từ lụi tàn, không chỉ có thế Thông Thiên Hỏa Mãng cũng đang bị thu nhỏ.
Thông Thiên Hỏa Mãng vùng vẫy muốn trốn, nhưng làm sao có thể thoát được bàn tay Tôn Kỳ.
“Đây là cái gọi là toàn lực của ngươi.
Xem ra hơi kém.” Tôn Kỳ vung nắm đấm.
Bốp! một đấm vào bụng, Từ Thiếu Nguyên trợn mắt, ói ra nước.
Tôn Kỳ vung tay hất hắn ra ngoài.
Mấy học viên đỡ hắn đứng dậy, không lo cho bản thân mình, Từ Thiếu Nguyên chấp vấn:
“Thông Thiên Hỏa Mãng của ta đâu?”
“Ý ngươi là cái này!” Tôn Kỳ xòe bàn tay, bên trong là một con rắn nhỏ như giun, đang không ngừng run rẩy.
Tôn Kỳ búng tay trả lại cho hắn.
Tôn Kỳ có thể để Hỏa Hỏa hấp thụ hoàn toàn Thông Thiên Hỏa Mãng, nhưng như vậy sẽ khiến Từ Thiếu Nguyên chịu phản phệ nặng, lúc đó đã vượt qua ngoài khuôn khổ cuộc thi, hắn cũng khó thu tràng.
Không cần phải tự tìm rắc rối cho mình!
Từ Thiếu Nguyên ôm Thông Thiên Hỏa Mãng trong lòng, khóc muốn cạn nước mắt, công sức bao nhiêu năm bồi dưỡng của hắn, con đường đến nhị dực bỗng chốc xa vời vợi.
“Còn có ai!?” Tôn Kỳ tiếp tục cường thế.
Nhưng mà không ai lên tiếng, ngay cả Từ Thiếu Nguyên xuất ra Thông Thiên Hỏa Mãng cũng không thắng nổi, còn ai làm gì được Tôn Kỳ.
“Hay là tất cả các ngươi cùng lên đi!” Tôn Kỳ cười nói.
Trần Dung, Trần Kỷ dẫn đầu hò hét:
“Thiên Hạ Vô Địch!”
“Duy Ngã Độc Tôn!”
Đám học viên rụt rè.
Đám phong thần tối mặt.
“Nếu như có Dạ Tuyết, Nguyên Sa ở đây thì...” một vị phong thần lẩm bẩm, mấy vị khác nhẹ gật đầu.
Dạ Tuyết không gia nhập Thần Đạo Gia, nhưng mẹ nàng làm phó gia chủ, bọn hắn vẫn cho rằng nàng là người một nhà.
Lần trước mặc dù Tôn Kỳ xếp hạng nhất, nhưng bọn họ nghĩ các bên vẫn ngang nhau.
Mấy vị phong thần nhìn Băng Tuyết Nữ Thần, nàng nhẹ lắc đầu:
“Dạ Tuyết đang cùng Thanh Thiên Điện Chủ tu luyện, nàng không thể xuống đây.”
Mấy vị phong thần tiếc nuối.
Nguyên Sa thì cũng không cần hỏi, hắn lúc này đang ở trong quân, càng không thể về.
“Nếu như có Nguyên Sa ở đây, mọi chuyện không đến mức khó xử này.” Quyển Phong Thần thở dài.
Không ai dám đứng ra.
Tôn Kỳ theo đám đông tung hô trở về phủ, mặc định coi như hắn đã chiến thắng thử thách, không ai nghi ngờ điều này cả.
Trần Kỷ dẫn đầu hô:
“Bách Gia Cự Tử, Duy Ngã Độc Tôn, Vô Địch Thiên Hạ.”
Tất cả mọi người đều không để ý một điểm trọng yếu là: Thần Đạo Gia chưa nói ra thử thách!
Tất cả đều bị Tôn Kỳ dẫn dắt.
Hắn thật không muốn đánh mặt Đạo Thần Gia, hắn cũng là bị ép buộc.
Hắn mấy năm bế quan, quên mất không đến Đạo Thần Gia, khiến mấy lão phong thần không vui, lại thêm Đạo Thần Gia muốn lập uy nên chắc chắn sẽ đưa ra thử thách cực khó, chỉ sợ khả năng vượt qua là bằng không.
Hắn không muốn thua, Thần Đạo Gia không cho hắn thắng.
Để người ta sắp xếp chi bằng chủ động.
Vậy là hắn khiêu chiến với tất cả nhất dực Đạo Thần Gia, cái này tuy bá đạo, ngang ngược nhưng cơ hội thắng vẫn nhiều hơn.
Quả nhiên, hắn thắng thật.
Bây giờ mọi người đã ngầm định là hắn thắng, nếu bây giờ bọn Quyển Phong Thần đứng ra nói, đây không phải là thử thách của bọn ta, bọn ta có thử thách khác cho ngươi.
Về lý thì đúng, về tình thì không ai chấp nhận.
Tôn Kỳ lúc đó có thể kích động lòng người, buộc Thần Đạo Gia chấp nhận kết quả, nếu không hắn sẽ từ bỏ thử thách, lúc đó trong lòng mọi người hắn vẫn là Bách Gia Cự Tử.
Thấy Tôn Kỳ cùng đoàn người bỏ đi, Chung Sơn Thần muốn đứng ra ngăn lại nhưng mà Quyển Phong Thần dang tay, nhẹ lắc đầu.
Bọn họ chỉ có thể chấp nhận Tôn Kỳ thắng, thử thách mà bọn họ chuẩn bị công phu rốt cuộc không lấy ra dùng được.
Thật là tức chết bọn họ!
Xin lỗi nha! ta không cố ý đạp mặt bọn ngươi, cũng vì ta quên, ta chỉ có thể dùng cách này che lỗi..