Chương 174: Yêu tà gây họa, nên chết! (1)
Trong lúc nhất thời.
Tâm của lão Ngô có chút ngứa.
Nhưng hắn cũng có tiêu chuẩn nghề nghiệp, không có xằng bậy như du côn lưu manh, mà là nhẹ giọng hỏi một câu.
"Cô nương hơn nửa đêm ngồi khóc ở chỗ này, không biết là xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời.
Thiếu nữ chỉ là khóc, không có đáp lại.
Thấy cảnh này, lão ngô lại cười nói: "Cô nương có thể yên tâm, ta chính là người của nha môn, Niếp đại nhân ở Tấn Thành có tiếng thanh thiên, cô nương nếu như có bất luận oan khuất gì cứ việc nói ra, nha môn khẳng định sẽ chủ trì công đạo cho cô!"
Tiếng khóc của thiếu nữ đã ít lại một chút.
Sau đó một âm thanh nhẹ nhàng, gián đoạn truyền ra.
"Ta. . . Ta. . ."
Âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp, còn có sự nghẹn ngào do khóc hồi lâu, khiến cho lão Ngô nghe có chút không rõ.
Hắn không khỏi đến gần một chút, đều muốn chạm đến tóc của thiếu nữ, mùi thơm nhạt trong nháy mắt nồng nặc hơn rất nhiều, mà ở trong mùi thơm nồng nặc này, có vẻ như còn hòa lẫn một vài mùi vị kỳ quái.
Lúc này.
Lão Ngô rốt cục nghe rõ thiếu nữ này nói.
"Ta... Chết... Thật thảm..."
Âm thanh vốn đang nhẹ nhàng, không biết đã trở nên âm u chói tai từ lúc nào, làm cho người ta nghe xong trái tim hình như bị một bàn tay lớn nắm chặt, hầu như không có cách nào hô hấp.
Lúc này.
Thiếu nữ nghiêng đầu, nhìn về phía sắc mặt kinh hãi của lão Ngô.
Mượn tia sáng ở cửa nha môn, chiếu rọi rõ ràng một khuôn mặt hư thối sinh giòi, mùi vị kỳ quái hòa lẫn trong mùi thơm ngát khi nãy, nhất thời hóa thành một mùi tanh tưởi.
Giây phút ấy.
Lão Ngô như rơi vào hầm băng.
"Lão Ngô, xảy ra chuyện gì?"
Lão Chu đứng ở cách đó không xa, nhìn lão Ngô đứng yên ở nơi ấy, không biết đang làm cái gì, không khỏi sinh ra cảm giác tò mò mạnh mẽ.
Bởi vì cách nhau không gần, còn có đang là ban đêm.
Hắn cũng không có cách nào thấy rõ khuôn mặt của thiếu nữ.
Đột nhiên.
Thân thể của lão Ngô run lên, một bàn tay lạnh lẽo trực tiếp cắm xuyên qua lồng ngực của hắn, một trái tim đỏ tươi còn đang đập lộ ra trong không khí, ngay sau đó bàn tay cầm lấy trái tim rút về, thân thể của lão Ngô dường như mất đi chống đỡ, té ngã xuống mặt đất.
Giây phút ấy.
Con ngươi của lão Chu bỗng nhiên co rút, thị lực rõ ràng trước nay chưa có.
Ở trong tầm mắt của hắn, lão Ngô đã trừng lớn hai mắt ngã xuống bỏ mạng, trước ngực là một lổ thủng lớn, máu tươi đang tràn ra từ bên trong.
Bên kia.
Một khuôn mặt hư thối sinh giòi, đang cầm lấy trái tim gặm lấy gặm để, máu tươi đỏ sẫm bắn tung toé, cực kỳ chói mắt.
"Yêu, yêu tà giết người!"
Lão Chu điên cuồng hô to, đồng thời chạy về hướng bên trong nha môn.
Nhưng mà.
Bước chân của hắn còn chưa kịp bước vào cửa lớn của nha môn, đã bị một bàn tay đỏ tươi đâm thủng, một cảm giác đau đớn kéo tới, lão Chu cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay vươn ra từ trong ngực của mình.
Hơn nữa, trong bàn tay cầm lấy một thứ đầy máu tươi còn đang đập.
Hắn biết.
Đó là trái tim của mình.
Không bao lâu, lão Chu cũng hoàn toàn mất đi ý thức.
Yêu tà tấn công nha môn.
Đối với nha dịch bình thường mà nói, chính là một thảm họa lớn.
Lúc này.
Lưu Kiệm toàn thân đầy máu nhảy vào thư phòng, nhìn Niếp Tự vẫn đang bình tĩnh viết chữ ở nơi ấy, nhất thời hô to.
"Đại nhân không tốt, yêu tà tấn công nha môn, đã giết không ít người, đại nhân chạy mau..."
"Thân là bổ đầu kinh hoảng như vậy, còn ra thể thống gì!"
Niếp Tự ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
Vẻ trấn tĩnh của đối phương, khiến hoảng loạn trong lòng của Lưu Kiệm, có vẻ như cũng ổn định được một chút.
"Đại nhân..."
Nhìn hình dạng không vội không gấp của Niếp Tự, hắn lại không khỏi lo lắng.
Đều lúc nào rồi, còn có tâm trạng ở đây viết chữ.
Cho dù đối phương là một người bình thường, đối mặt yêu tà hầu như phải chết, nhưng cũng không thể chờ chết như thế.
Nghĩ tới đây.
Lưu Kiệm muốn tiến lên, kéo Niếp Tự chạy trốn.
"Yên tĩnh!"
Niếp Tự hét lớn một tiếng, dường như chuông vang cạnh lổ tai, khiến cho thân thể của Lưu Kiệm cứng ngắc tại chỗ.
Nhất thời.
Âm thanh của ông ta dịu lại một chút.
"Lưu bổ đầu không cần kinh hoảng, bản quan thân là tri huyện của Tấn Thành, nào có đạo lý sợ hãi chạy trốn, ngươi bây giờ bị thương không nhẹ, liền tạm thời nghỉ ngơi tạm một chút đi."
"Đại nhân, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, chúng ta vẫn nên rút lui trước tốt hơn."
Lưu Kiệm nuốt nước bọt, âm thanh vẫn đầy lo lắng như trước.
Nghe vậy.
Niếp Tự cười nhạt, động tác cầm bút viết chữ trong tay vẫn đang liên tục.
"Bây giờ yêu tà quyết tâm muốn làm loạn Tấn Thành ta, bản quan cho dù rút lui, có thể lui đến nơi nào!"
Khi đang nói chuyện.
Một chữ được viết xong, ông lại mang tới một tờ giấy trắng khác, một lần nữa cầm bút làm thơ.
‘Mười năm mài một kiếm!’
‘Sương lạnh chưa từng thử!’
Trong lúc làm thơ, Niếp Tự bình tĩnh nói.
"Đại Tần lập quốc hơn ba trăm năm, yêu tà làm hại đến nay, trước đây ta từng muốn làm một người kiếm khách giang hồ, mang trường kiếm đi thiên hạ, đem tất cả yêu tà cùng với những chuyện bất bình trên thế gian, đều chém đứt hết."
‘Hôm nay tỏ với quân!’
Lại là một dòng thơ được viết xuống.
Lúc này.
Ngoài cửa sổ có cuồng phong xuất hiện, một luồng khí tức âm hàn, từ bốn phương tám hướng thổi quét mãnh liệt mà đến, khiến Lưu Kiệm cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng ở trong mắt của hắn, Niếp Tự bây giờ của hình như rất khác với ngày xưa.
Dường như trên người đối phương có một luồng khí tức ấm áp vô cùng, đối kháng với luồng khí tức âm hàn, khiến cho Lưu Kiệm không khỏi đến gần Niếp Tự hơn một chút.
"Sau này ta mới hiểu được, lực lượng của một người là không thể giải quyết hết những việc bất bình trong thiên hạ, càng không thể chém hết yêu tà, cho nên ta mới quyết tâm thi đậu công danh, vào triều làm quan, chỉ hy vọng với một thân bản lĩnh, tạo phúc cho bách tính một phương."
"Bây giờ yêu tà muốn làm loạn Tấn Thành ta, bản quan liền muốn cho chúng nó rõ ràng."
"Có bản quan... Không bao giờ dung túng yêu tà hoành hành ngang ngược!"
Dứt lời.
Câu thơ cuối cùng trên tờ giấy trắng, cũng được viết hoàn thành.
Ai lại không bất bình!
Nhất thời.
Trên tờ giấy trắng mơ hồ có vẻ như có ánh sáng nổi lên, khí thế trên người của Niếp Tự, cũng trở nên hoàn toàn khác nhau.
Một con yêu tà với khuôn mặt hư thối, trên người đầy máu, đã từ ngoài cửa đi đến.
Trong lúc nhất thời.
Gió lạnh quét ngang thư phòng, ngọn đèn trên mặt bàn cũng bị thổi tắt trong nháy mắt.
Nhưng mà.
Ngọn đèn tắt, trong phòng lại không rơi vào trong bóng tối.
Chỉ thấy ánh sáng trong tờ giấy trắng trên bàng càng trở nên mạnh mẽ, làm cho người ta một cảm giác ấm áp.