Chương 177: Hạo Nhiên Chính Khí (2)
Trấn Ma ti nghiêm ngặt mà nói, đã là vũ khí sắc bén đối phó yêu tà của Đại Tần, đồng thời cũng là ưu thế vượt trội trong chiến tranh đối ngoại của Đại Tần.
Nghe nói như thế.
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
"Ta có thể ở lại, đồng thời cũng hy vọng Trọng đại nhân bẩm báo đúng sự thật với Trấn Ma ti."
"Không có vấn đề."
Thần sắc ngưng trọng trên mặt của Trọng Trì giảm bớt không ít.
Đối phương đồng ý ở lại, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
"Nha môn đêm qua có yêu tà đánh lén, chết không ít người, nghe nói Niếp Tự hàm dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí, chém giết yêu tà xâm phạm, việc này Thẩm đại nhân nếu như rảnh rỗi, có thể đi nha môn nhìn một cái.
Tôi có rất nhiều sự việc cần xử lý, liền không quấy rối."
Nói xong, Trọng Trì đứng dậy rời đi, để lại Thẩm Trường Thanh ngồi ở chỗ kia.
"Hạo Nhiên Chính Khí! ?"
Trong đầu hắn hồi tưởng lại những lời vừa rồi Trọng Trì theo nói.
Đối với Hạo Nhiên Chính Khí.
Nói thật.
Thẩm Trường Thanh chỉ là nghe nói, cho tới bây giờ cũng không có thật sự kiến thức qua.
Hắn càng không nghĩ tới chính là, một người tri huyện từ cử nhân như Niếp Tự, thế mà lại có thể hàm dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí chém giết yêu tà.
Phải biết rằng.
Hạo Nhiên Chính Khí có thể khắc chế yêu tà, nhưng cũng không phải bất cứ ai đều có thể hàm dưỡng ra được.
Đè xuống khiếp sợ trong lòng.
Trong đầu Thẩm Trường Thanh lập tức hoạt động, lại hồi tưởng chuyện khác.
Man tộc tấn công.
Phủ Đại Hoang xuất hiện yêu tà gây họa.
Thế cục tuy nói rằng không hoàn toàn hỏng bét, nhưng tuyệt đối cũng không khả quan.
Vốn dĩ hắn dự định ngày hôm nay trực tiếp trở về Trấn Ma ti, thế nhưng Trọng Trì giữ lại, đến cuối cùng từ bỏ suy nghĩ trở về Trấn Ma ti.
Từ trong lời đối phương nói không khó suy đoán ra.
Về sau đó.
Trong Tấn Thành, khẳng định là sẽ có yêu tà hoành hành.
Đối với người khác mà nói, yêu tà là một uy hiếp rất lớn, nhưng đối với Thẩm Trường Thanh mà nói, yêu tà chính là thuốc bổ lớn nhất.
Trở về Trấn Ma ti.
Cũng chỉ là nhận nhiệm vụ mới, sau đó đi đến địa phương khác săn giết yêu tà.
Ở lại Tấn Thành, đồng dạng cũng là săn giết yêu tà.
Khác biệt ngay ở chổ.
Dưới tình huống không tiếp nhận nhiệm vụ, sẽ không có khen thưởng công huân.
Nhưng nếu như Trọng Trì đem tình huống báo cáo, như vậy bản thân mình tọa trấn tại Tấn Thành, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, Trấn Ma ti cũng sẽ cho bồi thường nhất định.
Trấn Ma ti ra tay bồi thường, khẳng định sẽ không kém.
Coi như là cho vài bình Thông Mạch đan, hắn bán qua tay, cũng có thể đổi lấy không ít ngân lượng.
Hiện tại mỗi một lần nâng cao, đều phải tiêu hao không ít đan dược, nếu như là sau này, tiêu hao khẳng định sẽ lớn hơn nữa.
Với một chút ngân phiếu trên người mình.
Muốn kéo dài, độ khó không phải lớn bình thường.
Bỗng nhiên.
Lỗ tai của Thẩm Trường Thanh khẽ động, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, vừa lúc thấy nhiều Hắc Hổ Quân xuất hiện ở con phố phía dưới.
Một luồng khí tức túc sát vô hình, tràn ngập ra trong không khí.
Trên mặt của mỗi bách tính, cũng đều có thần sắc ngưng trọng.
Có người, sắc mặt càng là vẻ hoảng loạn.
Trong mơ hồ, từ nội dung nói chuyện những bách tính kia, Thẩm Trường Thanh nghe được tin tức có quan hệ với Man tộc.
Rõ ràng.
Tin tức Man tộc muốn đánh Tấn Thành, đã nhanh chóng lan truyền.
Một lần nữa đóng cửa sổ lại, Thẩm Trường Thanh thở dài.
"Thời buổi rối loạn!"
...
Vừa đến Trấn Ma ti không được bao lâu, liền có yêu tà tàn sát bừa bãi ở các nơi trong Đại Tần, khiến cho Trấn Ma ti của các nơi tổn thất không nhẹ.
Kết quả không đợi cục diện ổn định được bao lâu, hiện tại phủ Đại Hoang lại xuất hiện hỗn loạn.
Thẩm Trường Thanh lần đầu tiên cảm giác được.
Trong thời loạn thế, muốn một cục diện bình yên ổn định, đến tột cùng là khó khăn cỡ nào.
Rời khỏi Thiên Nhất Lâu.
Hắn đi ở trên đường, cảm nhận rất rõ ràng bầu không khí của bách tính xung quanh không đúng.
Khác với nỗi sợ đối với yêu tà, tuy rằng đối với tin tức Man tộc tấn công, có bách tính cũng biểu hiện ra hoảng loạn, nhưng phần lớn bách tính vẫn biểu hiện ra một loại oán giận.
Đối với Man tộc.
Hình như là phẫn hận nhiều hơn sợ hãi.
Thẩm Trường Thanh thậm chí có thể nghe được, âm thanh phẫn hận của một vài bách tính.
"Những tên Man tộc đáng chết lại đến nữa rồi, thật hy vọng triều đình có thể đưa quân xuống nam, giết sạch sẽ những tên Man tộc ấy!"
"Ai nói không phải chứ, Man tộc mỗi năm xông vào phủ Đại Hoang ta giết người cướp của, đã sớm nên chết."
Đối với Man tộc, bách tính của Tấn Thành đều chán ghét từ trong lòng.
Bất quá.
Có người cũng làm vẻ mặt lo lắng.
"Nghe nói mấy thành trì như thành Ninh Sơn, đã bị Man tộc công phá, lần này đại quân Man tộc xâm nhập phủ Đại Hoang, hoàn toàn khác với ngày xưa, không biết triều đình có thể ngăn cản được hay không.
Nếu như không thể ngăn cản, Tấn Thành chúng ta sẽ rất nguy hiểm."
"Nói nhảm..."
Vừa dứt lời, nhất thời có người tức giận mắng ra.
"Đại Tần thành lập hơn ba trăm năm, năm nào không phải có Man tộc chạy trốn, mỗi một lần Man tộc xâm nhập phủ Đại Hoang, cũng là ôm quyết tâm phải chết, bọn họ cướp bóc vật tư tuy rằng không ít, nhưng bỏ lại thi thể càng nhiều.
Nếu như thành Ninh Sơn bị phá, cũng chỉ có thể nói rõ Man tộc tấn công mạnh mẽ mà thôi.
Thế nhưng với nội tình của triều đình, sao lại sợ đám Man Di đó!"
"Không sai!"
"Nếu Man tộc đến, tất nhiên chết không có chỗ chôn..."
Bên tai nghe bách tính nói chuyện với nhau.
Trong lòng Thẩm Trường Thanh không khỏi ngây ngẩn.
Hắn cho rằng tin tức Man tộc tấn công, sẽ làm bách tính e ngại, lại không nghĩ rằng dân phong của Tấn Thành cũng hung hãn như thế, đối với Man tộc căn bản không có quá nhiều tâm lý sợ hãi, trái lại sở hữu sĩ khí không kém.
Bản thân mình đúng là tầm mắt hạn hẹp.
Khu vực Tấn Thành còn như vậy, các thành trì khác của phủ Đại Hoang cũng tuyệt đối sẽ không kém hơn.
"Xem ra Man tộc ngày xưa cướp bóc, khiến bách tính của phủ Đại Hoang sinh ra bất mãn rất lớn, còn có Man tộc ngày xưa xâm nhập phủ Đại Hoang tổn thất nặng nề, càng làm cho bách tính của phủ Đại Hoang có lòng tin đối với triều đình.
Bởi vậy, cũng xem như một chuyện tốt."
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Mặc kệ đánh thắng hay không, ít nhất khí thế không kém người ta, vậy có thể tăng thêm không ít ưu thế.
Trong lòng nghĩ.
Hắn trong bất tri bất giác, đã đi đến cửa nha môn.
Một luồng khí tức âm tà yếu ớt, xuất hiện trong nhận biết.
Ánh mắt của Thẩm Trường Thanh có thể nhìn thấy vết máu chưa được tẩy rửa sạch sẽ trên mặt đất.