Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 181: Giải thưởng mê người (1)

Chương 181: Giải thưởng mê người (1)
"Võ giả giang hồ! ?"
Thẩm Trường Thanh nghe vậy, kinh ngạc một chút cũng nhanh chóng có phản ứng.
Quả thật.
Tấn Thành làm một thành lớn, có võ giả giang hồ là chuyện bình thường.
Chỉ là có đôi khi, hắn cũng không có chú ý chuyện này.
Võ giả giang hồ.
So sánh với Trấn Ma ti, vẫn còn kém rất nhiều.
Đến cảnh giới của Thẩm Trường Thanh, trừ khi là những võ giả giang hồ đứng đầu, nói cách khác, người bình thường căn bản không có biện pháp lọt vào mắt của hắn.
Dù sao trong chốn giang hồ.
Có thể đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, đều có tư cách khai tông lập phái.
Có thể đạt đến tới cảnh giới Tông Sư, có thể nói là tồn tại đứng đầu.
Sở Định nói: "Bây giờ trước đại chiến, bản tướng đều đã tập hợp tất cả võ giả giang hồ, đêm qua có yêu tà tập kích nha môn, cũng có yêu tà tập kích bách tính các nơi, chỉ là bị Hắc Hổ Quân ngăn cản mà thôi.
Nhưng có đạo lý ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.
Cùng với bị động chờ đợi yêu tà ra tay, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, quét sạch tất cả tai hoạ ngầm bên trong Tấn Thành, cũng khiến chúng ta có thể an tâm chiến đấu với Man tộc."
Khi đang nói chuyện.
Sở Định hơi dừng lại một chút.
"Thẩm đại nhân lần này coi như là không đến Hắc Hổ Quân ta, bản tướng cũng muốn tìm ngươi nói chuyện, dù sao ngươi là người của Trấn Ma ti, đối phó yêu tà tự nhiên là có thủ đoạn.
Có ngươi ra tay, ta tin tưởng yêu tà bên trong Tấn Thành, tuyệt đối không có cơ hội có thể chạy trốn."
...
Bên ngoài doanh trướng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã có một nhóm nhân sĩ giang hồ tập trung lại.
Có nam có nữ, có già có trẻ.
Trang phục cùng thần sắc trên người của mỗi người, đều hoàn toàn khác nhau.
"Lần này Hắc Hổ Quân triệu tập chúng ta đến đây, sự việc không đơn giản, hắc, nghe nói Man tộc muốn tấn công đến đây, hiện tại muốn rút ra là không có cách nào!"
Một lão già mặc áo gấm, nhìn Hắc Hổ Quân canh giữ xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Nghe vậy.
Nhân sĩ giang hồ xung quanh, sắc mặt đều không dễ coi cho lắm.
Bọn họ đều rất rõ ràng, đối phương nói lời nói này, rốt cuộc là có ý gì.
Lúc này Man tộc công thành, Hắc Hổ Quân triệu tập đám người mình đến đây, mục đích đã rất rõ ràng.
Nhìn thần sắc của người xung quanh, Thang Hồng âm thầm lắc đầu, cũng không có nói cái gì nữa.
Lúc này đối với ông ta mà nói.
Chuyện quan trọng nhất, chính là làm sao giữ được tính mạng trong thế cục rối loạn trước mắt.
Nhưng rất hiển nhiên.
Muốn chống đối Hắc Hổ Quân, đó là không có khả năng.
Đừng nói là ông ta, coi như là Đan Tông phía sau lưng, cũng không có tư cách đối kháng với Hắc Hổ Quân.
"Thời buổi rối loạn!"
Trong lòng Thang Hồng nhịn không được âm thầm thở dài một câu.
Lần này là bởi vì Đan Tông cần mở rộng quy mô lớn, cho nên đến Tấn Thành tìm đất, mở cửa hàng của Đan Tông.
Đáng tiếc chính là.
Không đợi cửa hàng thiết lập, bản thân mình liền gặp chuyện Man tộc công thành.
Bây giờ.
Man tộc công thành, Hắc Hổ Quân đem tất cả nhân sĩ giang hồ trong Tấn Thành tập trung lại, rõ ràng là không dự định cho bọn họ đường lui.
Đối với chuyện này.
Thang Hồng cũng rất là bất đắc dĩ.
Người ở Tấn Thành, ngẫu nhiên gặp Man tộc công thành.
Muốn chạy, cũng không có nơi để chạy.
Ngay lúc tất cả nhân sĩ giang hồ mang tâm tư khác nhau trong, doanh trướng chủ soái, Sở Định cùng Thẩm Trường Thanh đi ra.
"Tướng quân, tất cả nhân sĩ giang hồ bên trong Tấn Thành, đều đã mời tới toàn bộ."
Văn Sách đã sớm chờ ở một bên, lúc này tiến lên nói.
Lúc nói đến chữ mời, hắn hiển nhiên là dừng lại một chút.
Thẩm Trường Thanh nhìn sắc mặt của hai người, trong lòng cũng hiểu rõ.
Cái gọi là mời.
Chỉ sợ không phải đơn thuần là ‘mời’ đơn giản như vậy.
"Dẫn đường."
Sở Định nói.
Nhất thời, Văn Sách liền dẫn theo hai người, đi đến một phương hướng.
Không bao lâu.
Ba người liền đi tới địa điểm tập trung của những nhân sĩ giang hồ kia.
Âm thanh vốn có chút ồn ào, bây giờ đều ngừng lại.
Văn Sách nhìn mọi người, cao giọng nói: "Các vị, vị này chính là Sở Định Sở tướng quân, cũng là thống soái của Hắc Hổ Quân ở Tấn Thành, vị còn lại chính là Thẩm Trường Thanh Thẩm đại nhân của Trấn Ma ti."
Sở Định!
Thẩm Trường Thanh!
Sau khi Văn Sách nói xong, những nhân sĩ giang hồ đều đem ánh mắt rơi vào trên thân của hai người.
Bất luận là thống soái của Hắc Hổ Quân hay là người của Trấn Ma ti, thân phận không phải người bình thường có thể sánh được.
"Trấn Ma ti, Thẩm Trường Thanh!"
Thang Hồng hình như nghĩ tới chuyện gì, con ngươi bỗng nhiên co rút lại một chút.
Lúc này.
Sở Định đi phía trước một bước, nhìn mọi người, âm thanh uy nghiêm vang lên.
"Hôm nay bản tướng cho người mời các vị đến đây, mục đích cũng rất đơn giản, tin tưởng các vị đối với chuyện Man tộc xâm nhập phủ Đại Hoang, hẳn là đều có hiểu biết nhất định, cho nên ta cũng không quanh co lòng vòng."
"Mặc kệ các ngươi là đến từ nơi nào, nhưng thân phận chính là người Tần, phủ Đại Hoang là lãnh thổ của Đại Tần, thân là người Tần há có thể dung túng Man Di giẫm đạp."
"Mà nay thành trì biên cảnh của phủ Đại Hoang bị phá, tướng sĩ chết trận vô số kể, đại quân Man tộc tiến quân thần tốc, bây giờ đã tới gần Tấn Thành, đây là việc lớn liên quan đến sự hưng vong của phủ Đại Hoang, tục ngữ nói quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.
Các ngươi là người Tần, lại đang ở Tấn Thành, cũng nên ra một phần lực vì Tấn Thành."
Âm thanh rất lớn.
Lời nói vang lên giữa sân.
Đặc biệt lúc Sở Định nói, âm thầm vận dụng chân khí, càng làm cho người ta có ảo giác đinh tai nhức óc.
Đợi sau khi ông ta nói xong.
Mới có người trầm giọng nói: "Sở tướng quân yên tâm, chúng ta nếu thân là người Tần, tự nhiên không có đạo lý lùi bước, chỉ là hành quân chiến tranh đối với nhân sĩ giang hồ mà nói chúng ta, không phải sở trường am hiểu.
Phòng thủ trong thành, chúng ta cũng rất khó phát huy ra bao nhiêu thực lực, chưa chắc có thể so sánh với quân lính của Hắc Hổ Quân.
Như vậy, không biết chúng ta còn có thể làm cái gì?"
Nói rất diệu !
Nghe người này nói, không ít nhân sĩ giang hồ đều âm thầm tán thưởng.
Không sai.
Bọn họ không phải không muốn ra sức vì Tấn Thành, thế nhưng hành quân chiến tranh bản thân không phải thứ nhân sĩ giang hồ am hiểu.
Nếu như cố ý để cho bọn họ đi tham chiến, vậy có cái gì khác với đi chịu chết.
Hắc Hổ Quân tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng không có tư cách khiến tất cả nhân sĩ giang hồ đều đi chịu chết.
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh cũng không nhịn được nhìn người nọ vài lần.
Trang phục mặc trên người của đối phương, khiến hắn nghĩ tới một môn phái bản thân mình tìm hiểu trước kia.
Kim Thiềm môn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất