Chương 185: Muốn lục soát võ quán Thiên Sơn ta?
"Ha hả, trước kia Lưu mỗ cũng không biết, thì ra bộ dạng của võ quán Thiên Sơn đã lớn như vậy, cửa lớn của võ quán ngăn cản bản bổ đầu cũng liền thôi, không ngờ ngay cả Trấn Ma ti đều dám chặn lại.
Cho võ quán Thiên Sơn một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ nha môn cũng không để ở trong mắt rồi."
Lưu Kiệm ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Quán chủ Thiên Dương của võ quán Thiên Sơn nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
"Lưu bổ đầu nói đùa, thuộc hạ không hiểu quy tắc, ngài đại nhân có đại lượng, cần gì phải tính toán với bọn họ."
Nói xong.
Gã ta lại nhìn về phía Thẩm Trường Thanh, khách khí ôm quyền.
"Vị này chính là Thẩm Trường Thanh Thẩm đại nhân của Trấn Ma ti phải không, đoạn thời gian trước Thẩm đại nhân tiêu diệt Vạn Hoa Lâu, khiến không ít người bội phục.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn xa nghe danh!"
"Thiên quán chủ khách khí!"
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Thẩm Trường Thanh cũng ôm quyền đáp lễ.
Lưu Kiệm một bên thấy cảnh này, cũng không có cách nào phát tác.
Từ đầu đến cuối.
Thiên Dương nói chuyện đều cẩn thận, tất cả chuyện đều đẩy cho người dưới, nếu như hắn lại tính toán, khó tránh khỏi có vẻ không phóng khoáng.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, hai người xin theo tôi đi vào trong ngồi xuống rồi hãy nói."
"Mời."
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Sau đó liền đi theo phía sau của Thiên Dương, đi vào võ quán Thiên Sơn.
Hây!
Hây! !
Vừa bước vào cửa lớn của võ quán Thiên Sơn, trong tai liền truyền đến tiếng hô dày đặc, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong viện có rất nhiều cái cọc mộc nhân đặt ở nơi nào, một đám đệ tử của võ quán để mình trần, đang luyện công với mộc nhân.
"Võ quán Thiên Sơn thu không ít đệ tử."
Ánh mắt của Thẩm Trường Thanh rơi vào trên người những đệ tử võ quán, hầu như đều có thể cảm nhận được khí huyết dâng trào hơn một chút so với người bình thường.
Nói cách khác.
Những người này, tuy rằng không phải Đoán Thể cảnh, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Về phần Thiên Dương bên cạnh.
Bởi vì chưa giao đấu, hắn cũng không dám xác định nhiều, chỉ có thể từ hành động của đối phương nhìn ra một chút manh mối.
Xác suất lớn là ở Đoán Thể cảnh đỉnh phong, không chênh lệch với Lưu Kiệm bên cạnh.
Thiên Dương cười nói: "Tại hạ đều chỉ là vì miếng cơm ăn mà thôi, thế đạo bây giờ, không ít người đều muốn học tập một chút võ nghệ, không vì cái khác, chỉ vì có thể thêm một đường sống trong thời loạn thế,.
Vừa lúc võ quán Thiên Sơn tôi không có cái khác, nhưng một vài bản lĩnh cường thân kiện thể vẫn phải có.
Như vậy rất phù hợp, truyền thụ cho bọn họ, mọi người cũng xem như đều có lợi."
"Thiên quán chủ thật sự rất rộng rãi."
Thẩm Trường Thanh nhạt cười.
Những lời Thiên Dương nói rất thẳng thắn, nhưng đạo lý chính là đạo lý như thế.
Lúc nói chuyện.
Ba người đã đi qua sân, trực tiếp đi tới nội đường ngồi xuống.
Bởi vì thân phận của Thẩm Trường Thanh đặc biệt, cho nên cũng ngồi ngang vị trí chủ với Thiên Dương, về phần Lưu Kiệm thì hơi hạ thấp thân phận, ngồi xuống bên trái vị trí chủ.
Rất nhanh.
Liền có đệ tử của võ quán dâng nước trà.
Thiên Dương nghiêng đầu nói: "Không biết Thẩm đại nhân ngày hôm nay cùng Lưu bổ đầu đến võ quán Thiên Sơn tôi, là có chuyện gì, tại hạ tự vấn từ lúc sáng tạo võ quán Thiên Sơn tới nay, cũng xem như tuân thủ luật pháp của Đại Tần, hẳn là không có xảy ra vấn đề gì!"
"Thiên quán chủ không cần suy nghĩ nhiều, Thẩm mỗ cùng Lưu bổ đầu lần này đến đây, mục đích chính là nhìn bên trong võ quán Thiên Sơn có yêu tà ẩn nấp hay không mà thôi."
"Yêu tà ẩn nấp!"
Sắc mặt Thiên Dương nhất thời biến đổi, nụ cười trên mặt liền biến mất.
"Thẩm đại nhân nói đùa, võ quán Thiên Sơn của tôi sao lại có yêu tà ẩn nấp."
"Có yêu tà ẩn nấp hay không, không phải Thiên quán chủ ngươi định đoạt, Thẩm mỗ lần này đến chủ yếu là điều tra, hy vọng Thiên quán chủ có thể phối hợp một chút."
Thẩm Trường Thanh cười nhẹ một tiếng, thần sắc không có chút thay đổi.
Thấy cảnh này.
Sắc mặt Thiên Dương xấu xí.
"Thẩm đại nhân, dựa theo ý của ngài, là muốn lục soát võ quán Thiên Sơn sao?"
"Không sai."
Đối mặt với câu trả lời thẳng thắn của Thẩm Trường Thanh, sắc mặt của Thiên Dương lại xấu xí thêm vài phần.
Lục soát võ quán Thiên Sơn.
Trong mắt gã xem ra, hiển nhiên là có chút mất mặt.
Không đợi Thiên Dương nói, Thẩm Trường Thanh đã mở miệng.
"Thiên quán chủ nên suy nghĩ rõ ràng, lần này điều tra yêu tà trong thành, sự tình liên quan trọng đại không ai có thể may mắn tránh khỏi, Thiên quán chủ nếu như cố ý cự tuyệt, Thẩm mỗ có lý do tin tưởng, võ quán Thiên Sơn đã âm thầm cấu kết.v` yêu tà
Mà đối với người cấu kết yêu tà, dùng luật pháp Đại Tần để định tội, kết quả như thế nào tin tưởng không cần ta phải nói!"
"..."
Sắc mặt Thiên Dương biến chuyển không chừng.
Lời Thẩm Trường Thanh nói rôi vào trong tai gã, chính là uy hiếp trần trụi.
Thế nhưng.
Lời của đối phương tuy nhiên xấu xí, nhưng đạo lý cũng là đạo lý như vậy.
trong Đại Tần bất kỳ một người bị khép vào tội câu kết yêu tà, kết quả đều là chỉ có một con đường chết.
Hiểu rõ hậu quả.
Trên mặt Thiên Dương miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
"Thẩm đại nhân nói đùa, võ quán Thiên Sơn sao lại có thể cấu kết với yêu tà, tại hạ đi chính ngồi ngay, nếu Thẩm đại nhân muốn lục soát, vậy xin cứ tự nhiên!"
"Tốt, vậy làm phiền Thiên quán chủ dẫn đường, Thẩm mỗ không quen thuộc đối với võ quán Thiên Sơn."
"Không thành vấn đề."
Thiên Dương gật đầu.
Việc đã đến nước này, gã cũng xem như nhận mệnh.
Nếu đã đồng ý để đối phương lục soát, như vậy thuận tiện dẫn đường một chút, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Rất nhanh.
Hai người dưới sự dẫn dắt của Thiên Dương, đi dạo một vòng võ quán Thiên Sơn.
Trong lúc này.
Thẩm Trường Thanh vẫn mở rộng nhận biết, cẩn thận cảm nhận khí tức yêu tà có khả năng tồn tại.
Thế nhưng sau khi đi đến một vòng võ quán Thiên Sơn, đều không có cảm nhận được bất luận khí tức âm tà gì tồn tại.
"Làm sao, Thẩm đại nhân nên tin tưởng võ quán Thiên Sơn, không có yêu tà ẩn nấp rồi chứ!"
"Đó là Thẩm mỗ hiểu lầm."
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Ngay sau đó, hắn lại hỏi.
"Không biết võ quán Thiên Sơn gần đây có phát hiện chổ gì kỳ quái, hoặc là nghe nói chuyện kỳ quái gì hay không?"
"Chổ kỳ quái, chuyện kỳ quái?"
Thiên Dương nghe vậy, nhất thời lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu.
Gã phục hồi tinh thần lại từ trong trầm tư, lắc đầu.
"Rất xin lỗi, thời gian gần đây tại hạ không có nghe thấy cái gì khác thường, nếu như có, tất nhiên sẽ lập tức bẩm báo với nha môn."
"Vậy cảm ơn."
Thẩm Trường Thanh ôm quyền chắp tay.
"Chúng ta còn có việc khác, xin cáo từ trước!"
"Hai vị đi thong thả!"